Tế tự thần miếu
Tế tự thần miếu đặt tại phía đông thành, khoảng cách từ tửu điếm Tần Thắng ở trọ tới cũng không có rất xa, cho nên Tần Thắng đi bộ 1 lúc đã tới.
Đi tới thần miếu phía trước, Tần Thắng cũng bị khí thế khổng lồ của thần miếu làm cho sửng sốt.
Phía trước Thần miếu là một sân rộng, có rất nhiều đội Thú nhân tuần tra, mặc nhuyễn giáp đặc chế. Chung quanh thần miếu an tĩnh dị thường, không người nào dám ở trước cung phụng thần thú điện lớn tiếng ồn ào.
Tần Thắng có thể cảm thấy rõ ràng từ trên người Thú nhân thủ vệ một cổ áp lực rất lớn, còn có một hơi thở tràn ngập máu tanh. Bọn họ hẳn là chiến sĩ tinh anh đã qua chiến đấu giết chóc, lúc này, lại không hề có 1 câu oán hận đi bảo vệ an toàn cho tế tự thần miếu, từ đó có thể nhìn ra địa vị thần miếu tại thú nhân quốc.
Tần Thắng xuyên qua sân rộng đi tới thần miếu phía trước, đối với thú nhân mà nói, mỗi một gã tế tự đều là thay mặt thần thú hành sự, không có Thú nhân nào dám ở chỗ này gây chuyện.
Đại môn thần điện cao lớn, ít nhất cao đạt 5 thước, có treo 3 cái phù điêu. Mặt trên phù điêu khắc họa một ít văn tự kỳ quái màu vàng, 1 con hung thần ác sát cự hùng, 1 mỹ nữ xà dung mạo diễm lệ, còn có một pho tượng là một đầu hào trư ma thú.
Phù điêu điêu khắc trông rất sống động, như là thật sự có tánh mạng bình thường.
Tần Thắng biết, 3 phù điêu màu vàng lai lịch có chút bất phàm, dung mạo diễm lệ mỹ nữ xà là mỹ đỗ toa nhất tộc, cự hùng uy mãnh bất phàm là bỉ hùng tộc, về phần hào trư nọ là trư diện thánh thú, bọn họ đồng dạng cũng là ma sủng thần thú của ‘Khảm mạt tư’.
2 bên đại môn đứng hơn mười vị tế tự dùng tế tự học đồ, bọn tiếp đãi các loại Thú nhân đến thần điện, xem bộ dáng hẳn là thần điện tiếp đãi viên.
Tần Thắng mới vừa đi vào đại môn thì có một tế tự học đồ trực tiếp đi tới trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì không.”
“ Ta đến để xin khai mở thiên phú.”
Người nọ đánh giá Tần Thắng một chút, hoài nghi hỏi: “Tiên sinh, người chắc chắn vậy sao?”
Tần Thắng nói “Đương nhiên, ta đến để xin khai mở thiên phú.” Tần Thắng biết hắn tại sao hỏi như vậy, bởi vì thoạt nhìn Tần Thắng chưa phải là 1 người chánh thức trưởng thành.
“Ách, tốt lắm, ngươi theo ta đến đây đi.” Tên tế tự kia mang Tần Thắng đi vào trong thần điện.
Đi theo tế tự học đồ, Tần Thắng chậm rãi bước vào thần điện, là lần đầu tiên đi tới Thú nhân tín ngưỡng điện, Tần Thắng trong lòng tự nhiên khó tránh khỏi có chút tò mò, không khỏi cẩn thận đánh giá chung quanh.
Cả đại điện rộng mở sáng ngời, tạo cho Tần Thắng 1 cảm giác rất phức tạp, có một chút tang thương, có một chút trầm trọng, có một chút thần bí, lại có một điểm uy nghiêm, các loại cảm giác đan vào cùng một chỗ, hình thành một loại cảm giác kỳ diệu, rất khó dùng ngôn ngữ nói rõ.
Thú nhân phong cách kiến trúc rất thô lậu, tế tự thần điện cấu tạo có vẻ đơn giản mà rất thật dụng, không có 1 loại kiến trúc xa hoa lãng phí. Bốn phía trên vách tường cơ bản không có gì trang sức, chỉ có hai ngọn đèn không ngừng phát ra một loại tiếng vang ‘chi chi’ kỳ dị.
Tần Thắng đi theo tế tự học đồ, đi tới trước một phòng không lớn. Học đồ bảo Tần Thắng chờ bên ngoài một chút, để đi vào bẩm báo một tiếng, Tần Thắng nhàm chán xem chuyện xưa khắc trên vách tường.
1 lúc sau, tế tự học đồ mang theo một vị hồ tộc tế tự cao tuổi đi ra, tế tự học đồ bảo Tần Thắng nộp phí kim tệ, nói là hiến cho thần linh. Đương nhiên, ngẫm lại cũng đúng, muốn nuôi sống đội ngũ tế tự khổng lồ như vậy, không có kim tiền căn bản là không có khả năng.
Phí mở ra thiên phú dị năng mất trăm ba mươi mai kim tệ, Tần Thắng nhờ kho tàng để lại của La Cách, coi như là 1 phú ông không lớn không nhỏ, số tiền này hắn chẳng để vào mắt. Nộp tiền xong, hắn được tế tự mang vào phòng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK