• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tiêu Viễn nhanh chóng lùi lại mấy bước, sắc mặt u ám nhìn cô bé xinh đẹp hoàn mỹ, nhưng vừa rồi rõ ràng hút máu hắn này. Nhưng thật lâu sau, cô bé không hề có bất kỳ động tác nào, lẳng lặng nằm ở đó như lúc ban đầu Tiêu Viễn nhìn thấy, hai mắt khép kín, im hơi lặng tiếng.  

 

Phù...  

 

Một cơn gió đêm lạnh buốt thổi tới, phất qua sau lưng Tiêu Viễn, rồi quét qua cơ thể nằm yên tĩnh của thiếu nữ. Trong gió lạnh, thân thể cô bé bỗng nhiên hóa thành sương tan theo gió, hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một chiếc váy màu trắng bị tổn hại nhiều chỗ, một chiếc giày công chúa màu đen, và một cái cài tóc bươm bướm màu đỏ.  

 

Tiêu Viễn: "!!!"  

 

Biến mất?  

 

Cảm giác khác thường đồng thời truyền đến từ lòng bàn tay trái của hắn. Trong lòng khẽ động, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, hắn lập tức nhắm mắt lại, thu liễm tâm thần, đưa ý thức vào trong không gian của Trầm Tịch châu.  

 

Không gian xanh biếc của Trầm Tịch châu vốn không có vật gì.  

 

Nhưng lần này tiến vào, hắn lại nhìn thấy một cơ thể trắng nõn như phấn điêu ngọc trác đang yên tĩnh bay lơ lửng trước mắt hắn.  

 

Đôi mắt Tiêu Viễn trừng lớn, sau đó lập tức đưa tay che chặt cái mũi của mình.  

 

Đây không thể nghi ngờ là cô bé vừa hút máu của hắn, rồi đột nhiên biến mất. Nhưng điều bất đồng chính là... Lúc này cô bé bỗng nhiên xuất hiện ở bên trong Trầm Tịch châu, toàn thân cô không một sợi vải, ngọc thể nhỏ nhắn không hề che giấu hiện ra trước mắt hắn.  

 

Hai mắt cô bé nhắm nghiền, tuyết nhan yên tĩnh. Mái tóc dài màu đỏ tự nhiên rủ xuống, không gió vẫn phất phơ. Da thịt toàn thân trơn mềm trắng nõn, trơn bóng như mỡ ngọc, mềm mại bụ bẫm như trẻ mới sinh. Mày như thúy vũ, eo như thúc tố, đôi chân thẳng mảnh mai non mềm như chạm ngọc. Tuy nhỏ tuổi nhưng thân trên cũng đã có quy mô tương đối, phía trên hình dạng hoàn mỹ tuyết trắng, hai viên ngọc châu mềm mại tươi non như măng xuân, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.  

 

Đây là một cơ thể chưa hoàn toàn trưởng thành, trong vẻ non nớt lại phóng thích ra loại mị lực kinh người khiến người ta mất hồn tiêu phách, gần như tập hợp hết thảy nét đẹp hoàn mỹ cực hạn vào một thân.  

 

Tiêu Viễn dùng định lực vô cùng gian nan dời ánh mắt, che mũi xoay người sang chỗ khác. Khoảnh khắc nhìn thấy thân thể cô bé, một cỗ huyết khí cực nhanh dâng lên, hắn tin tưởng nếu mình tiếp tục xem, cỗ huyết khí này tuyệt đối sẽ phá thể mà ra...  

 

Sao cô lại không mặc quần áo...  

 

Không đúng! Đây không phải trọng điểm!  

 

Vừa rồi rõ ràng cô bé đã biết mất, sao giờ lại xuất hiện trong Trầm Tịch châu! Trầm Tịch châu rõ ràng đã dung hợp với thân thể của hắn, chỉ có hắn có thể khống chế, không có lệnh của hắn, sao cô lại xuất hiện ở chỗ này...  

 

Chẳng lẽ... Là bởi vì hút máu của hắn?  

 

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?  

 

Đầu óc Tiêu Viễn hỗn loạn, với kinh nghiệm hai đời của hắn cũng hoàn toàn không thể nghĩ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.  

 

Ý thức của Tiêu Viễn rời khỏi Trầm Tịch châu, nhặt lên quần áo rơi trên mặt đất của cô bé, tịnh hóa kịch độc còn sót lại rồi cất vào trong Trầm Tịch châu, dùng tốc độ nhanh nhất trùm y phục lên người cô gái, lúc này mới khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang