• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Một đầu của dải lụa đỏ được Hạ Đông Linh đặt trên tay Hạ Linh Lăng, một đầu khác tất nhiên là đặt trên tay Tiêu Viễn. Tiêu Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng tiến về phía trước, dắt Hạ Linh Lăng bước qua chậu than, vượt qua yên ngựa, dẫm lên ngưỡng cửa nhà họ Tiêu, tiến thẳng đến đại sảnh.  

             Sau khi bước vào cửa Tiêu Môn, âm thanh náo nhiệt truyền đến bên tai vẫn không giảm. Sắc mặt Tiêu Viễn không chút thay đổi, bước chân không ngừng, tất nhiên là hắn muốn buổi hôn lễ này kết thúc sớm một chút.  

             Đại sảnh này là trung tâm nghị sự của Tiêu Môn, có thể nói, người có tư cách dùng nơi này tổ chức hôn lễ cũng chỉ có dòng họ của môn chủ Tiêu Môn hoặc trưởng lão. Vì buổi hôn lễ này, bên trong được trang hoàng với quy mô lớn, mắt thường có thể nhìn thấy, xà nhà được khảm thạch anh màu vàng kim, vách tường bốn phía vẽ song long hí châu, phía trên khảm những viên minh châu quý hiếm, tấm thảm màu đỏ thẫm được trải xuyên qua giữa đại sảnh, kéo dài đến tận bậc thang bằng vàng phía trước, ánh sáng nhẹ nhàng tản ra, chiếu rọi những vật trang trí xanh vàng rực rỡ trong đại sảnh, khiến cho chúng càng thêm loá mắt. Đương nhiên, Tiêu Môn sẽ không nguyện ý tiêu phí một món tiền của lớn như vậy vì Tiêu Viễn, tất cả những thứ này đều đến từ nhà họ Hạ. Đối với hôn lễ của con gái, Hạ Hoằng Nghĩa không chút keo kiệt.  

             Ở vị trí cao nhất của đại sảnh, Tiêu Liệt và Hạ Hoằng Nghĩa đã ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ nhìn Tiêu Viễn và Hạ Linh Lăng đang đi vào. Trên những chiếc bàn tiệc được làm bằng gỗ tử đàn, phủ lên tấm lụa đỏ, hai bên trái phải có ba hàng, bây giờ đã ngồi đầy người, môn chủ Tiêu Môn Tiêu Vân Hải và bốn trưởng lão khác của Tiêu Môn cũng đã có mặt ở đó. Khi Tiêu Viễn vui vẻ bước vào, biểu cảm trên mặt bọn họ vẫn không thay đổi, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn ẩn sự khinh thường.  

             Tiêu Môn là thế gia tu huyền, nhưng lại có huyền mạch trực hệ là Tiêu Viễn, trời sinh huyền mạch tàn phế, đây quả thực là nỗi sỉ nhục của Tiêu Môn. Nếu như hắn không phải là cháu đích tôn của ngũ trưởng lão Tiêu Liệt, thì sớm đã bị đuổi đến sản nghiệp nào đó của Tiêu Môn, không có khả năng ở lại trung tâm …Mà nếu người hắn cưới không phải là thiên kim nhà họ Hạ vạn người chú mục trong Cửu Châu Thành thì đừng nói đến việc bọn họ tự mình đến dự, ngay cả hỏi thăm cũng lười.  

             Đối với Tiêu Viễn, mỗi khi nhắc đến hay nghe đến cái tên của hắn, bọn họ chỉ nghĩ đến hai chữ “vô dụng”, đừng nói là chú ý, ngay cả khuôn mặt họ cũng không nhớ rõ lắm. Ở đại lục Huyền Thiên, không có thực lực sẽ không có tôn nghiêm, cho dù là ở bên trong một gia tộc…Đây là sự thật.  

             Mà biểu cảm của thế hệ trẻ nhà họ Tiêu cũng thống nhất một cách thần kỳ. Khi ánh mắt bọn họ dừng trên người Hạ Linh Lăng đều không tự chủ được mà lộ ra vẻ si mê, còn khi chuyển dời sang người Tiêu Viễn, trong mắt lại tràn đầy sự đố kỵ như muốn phun trào ra bên ngoài…  

             Trong nhà họ Tiêu, ngay cả đệ tử ngoại hệ cũng khinh thường cái tên cả đời tàn phế, vậy mà lại có thể cưới được người mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, viên minh châu sáng nhất Cửu Châu Thành, nhìn thấy hai người nắm lụa đỏ, cùng nhau rảo bước tiến vào điện đường thành hôn, loại cảm giác này, quả thực là so với nuốt phải ruồi còn khó chịu hơn.  

             Người chủ trì buổi lễ là chủ quản hậu cần nhà họ Tiêu, chủ quản Tiêu Đức, dưới tiếng gào của ông ta, nghi thức đại hôn chính thức bắt đầu.  

             Người chủ trì buổi lễ bắt đầu giới thiệu về tân lang, tân nương, sau đó đọc tên các vị khách quý…  

             Biểu cảm của Tiêu Viễn vẫn một mực như trước, tâm lặng như nước, về phần những lời mà người chủ trì buổi lễ nói, hắn cũng lười nghe, trong lòng chỉ lặp đi lặp lại một vấn đề mà hắn chú ý…  

             Ở nhà họ Hạ, khi Hạ Linh Lăng sắp chạm tay vào tay hắn, trong tay đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo là có chuyện gì? Chẳng lẽ đó là huyền công nào đó? Nhưng trong Cửu Châu Thành, chưa hề nghe nói có loại huyền công như vậy.   

             Hạ Linh Lăng là người tài năng, mới mười sáu tuổi đã đạt tới cảnh giới Sơ Huyền cấp mười, là thiên tài khiến cho người ta không khỏi kinh hãi…  

             Nhưng dựa vào cấp bậc mà nói thì dù sao cũng mới chỉ là cảnh giới Sơ Huyền vô cùng căn bản, dưới cảnh giới này mà lại có thể lặng im không tiếng động phóng ra khí lạnh như vậy, làm cho toàn bộ cánh tay của hắn không thể nào nhúc nhích…  

             Đến tột cùng là loại huyền công nào có thể dưới cấp bậc không cao phát huy được uy lực khủng khiếp như thế!  

             Có lẽ…Hạ Linh Lung mười sáu tuổi đạt được cảnh giới Sơ Huyền cấp mười…Hay là còn ẩn giấu thực lực?  

             Âm thanh như niệm kinh của người chủ trì hôn lễ dừng lại. Sau một thời gian tạm ngừng ngắn ngủi, âm thanh cao quãng tám đấy lần thứ hai vang lên:   

             “Nhất bái thiên địa!”  

             Tiêu Viễn tập trung tinh thần trở lại, hắn liếc mắt nhìn Hạ Linh Lăng bên người, thân thể nàng và hắn đồng thời cúi xuống, bái đất trời.  

             “Nhị bái cao đường!”  

             Thân hình hai người di chuyển, cung kính cúi đầu hành lễ với Tiêu Liệt và Hạ Hoằng Nghĩa. Tiêu Liệt mỉm cười gật đầu, hiền từ nhìn cháu dâu mà Tiêu Viễn cưới vào cửa, khuôn mặt Hạ Hoằng Nghĩa cũng tràn đầy sự vui vẻ, không hề có chút bất mãn nào với mối hôn sự này.  

             “Phu thê giao bái!”  

             Thân hình Tiêu Viễn quay về phía Hạ Linh Lăng, gần như là cùng một lúc, Hạ Linh Lăng cũng xoay người lại, đứng đối diện với hắn…  

             Động tác không chút do dự hay chậm chạp. Điều này làm cho hầu hết những người trẻ tuổi của Tiêu Môn âm thầm cắn răng. Trong lòng bọn họ luôn nghĩ, Hạ Linh Lăng chắc chắn không có khả năng tự nguyện gả cho cái tên Tiêu Viễn tàn phế mười phần này, đi đến bước đường ngày hôm nay, tất nhiên là do nhà họ Hạ ép buộc.   

             Nhưng điều làm cho bọn họ vô cùng thất vọng đó là, mãi cho đến giờ phút này, Hạ Linh Lăng vẫn thể hiện rất quy củ, không một ai nhìn thấy được sự mâu thuẫn trên người nàng.  

             Hai người khom lưng giao bái, trong nháy mắt khi thân thể hạ xuống, xuyên qua lớp khăn lụa, Tiêu Viễn bắt gặp một ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng…Đúng là trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như là không có một tia cảm xúc nào.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK