• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

          Tuy rằng hắn và Hạ Linh Lăng có hôn ước từ nhỏ, nhưng ngoại trừ mấy lần ngẫu nhiên gặp mặt thời thơ ấu, sau mười tuổi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhan sắc chân thực của Hạ Linh Lăng…  

             Bởi vì Hạ Linh Lăng rất ít khi ra cửa, mà hắn tự biết huyền mạch của bản thân tàn phế, cho nên trong lòng vẫn luôn tràn ngập sự tự ti và oán trách, Tiêu Viễn lại càng ít khi ra khỏi cửa Tiêu Môn, chỉ là ngẫu nhiên nghe được vài lời từ cuộc trò chuyện của người khác, nghe nói Hạ Linh Lăng sau khi trưởng thành thì vô cùng tao nhã, trong lòng hắn cũng khát khao vẽ nên một bóng hình xinh đẹp mơ hồ.  

             Mà lúc này được nhìn thấy Hạ Linh Lăng chân thực, bóng hình xinh đẹp mà hắn tưởng tượng ra trong lòng kia nháy mắt tan thành mây khói.   

             Bởi vì sự xinh đẹp của Hạ Linh Lăng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, không thể nào hình dung ra được đây là vẻ đẹp tao nhã như thế nào, ngay cả khi có ký ức của cả hai kiếp, đối diện với nhan sắc này, tâm hồn Tiêu Viễn cũng không nhịn được mà xuất hiện sự say mê ngắn ngủi.  

 
             Hạ Linh Lăng được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân Cửu Châu Thành, nhưng bây giờ, cho dù có bảo nàng là đệ nhất mỹ nhân của đế quốc Vân Nam thì cũng không có gì để nghi ngờ, Tiêu Viễn không thể tưởng tượng ra được còn có sự tao nhã thanh lịch nào có thể vượt qua phong cảnh tuyệt mỹ ngay trước mắt mình lúc này.   

             Mà người thiếu nữ ấy còn đồng trang lứa với mình, vừa tròn mười sáu tuổi, ở độ tuổi này đóa hoa kia còn chưa nở rộ hết được vẻ đẹp mỹ miều của nó, nếu không có gì bất ngờ, qua vài năm nữa, chẳng biết nhan sắc của Hạ Linh Lăng sẽ đạt tới cảnh giới nào đây...   

             Có lẽ, vẻ đẹp của nàng sẽ đẹp đến nỗi tưởng nó không thuộc về nhân gian này chăng.  

             Cái Cửu Châu Thành nho nhỏ này thế mà lại xuất hiện một cô gái tuyệt mỹ, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng đều đủ để khuynh đảo thế gian, mà giờ đây, cô gái này lại còn trở thành thê tử của hắn... Tiêu Viễn có cảm giác như mọi việc không chân thật lắm.  

             "Ngươi cũng không giống với những gì ta tưởng tượng qua lời đồn".  

             Hạ Linh Lăng đứng dậy, đường cong lộ ra, quyến rũ đến lạ thường, nàng đi lại gần Tiêu Viễn, đôi mắt tĩnh lặng như nước, cánh môi khẽ hé mở:   

             "Nghe người ngoài đồn rằng huyền mạch của ngươi đã tàn phế, cả đời chỉ có thể dừng chân ở cảnh giới Sơ Huyền cấp một. Bởi vậy mà thể chất ngươi gầy yếu, tính cách cũng vì thế mà tự ti yếu đuối, hiếm khi ra cửa chào hỏi người khác, có vẻ như người bạn duy nhất cũng chỉ có cô nhỏ của ngươi là Tiêu Linh Tịch và đệ đệ của ta, Nguyên Bá, cả người ngươi, thứ được cho là ưu điểm thì cũng chỉ có mỗi gương mặt kia thôi".  

             "Huyền khí của ngươi chẳng những mỏng manh, mà còn xen lẫn rất nhiều tạp chất, cực kỳ vẩn đục, đây quả thật là huyền mạch tàn phế không có gì để nghi ngờ cả. Nhưng lời đồn đại về tính tình của ngươi hình như lại sai hết".  

             Hạ Linh Lăng đi lại gần, đến khi cách Tiêu Viễn khoảng ba bước thì ngừng lại, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng vào mắt Tiêu Viễn:   

             "Tuy ngươi cố gắng che dấu, nhưng thần thái sâu bên trong mắt ngươi lại toát lên một sự kiêu ngạo, từ lần đầu tiên ta gặp ngươi cho đến bây giờ nó vẫn luôn như vậy, hoàn toàn tương phản với cái gọi là tự ti trong lời đồn.   

             Trước kia, khi ở nhà ta, ta đã dùng huyền lực đóng băng cánh tay của ngươi, ngươi tỏ ra rất bình tĩnh, điều đó khiến ta rất bất ngờ, nếu không phải do tay ngươi cứng đờ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thì thậm chí ta còn hoài nghi lẽ nào huyền công của ta vô dụng rồi sao.   

             Lúc nãy, khi vừa ở trên lễ đường, ngươi với ông nội của mình, Tiêu Liệt, bị người ta chê cười khiêu khích ngay trong trường hợp quan trọng như vậy, khi ấy, trên người ngươi thoáng xuất hiện sự tức giận tột độ, nhưng nó lập tức biến mất, từ biểu cảm đến nhịp tim của ngươi đều không có chút dị thường nào... cho dù là cường giả cảnh giới Linh Huyền kinh nghiệm lâu năm cũng khó lòng mà giữ vững được tâm trạng của mình như thế đâu!"  

             "Thậm chí, đến cả ánh mắt si mê của ngươi khi nhìn ta cũng không quá đắm đuối!"  

             "Huyền mạch của ngươi tàn phế là sự thật, nhưng tính cách và lòng dạ chân thật của ngươi lại giấu được mọi người", Hạ Linh Lăng nhẹ nhàng nói, đôi mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viễn, đôi mắt ấy thâm thúy và sâu sắc hệt như vực sâu vô tận.  

             Tiêu Viễn chợt giật mình.  

             Hạ Linh Lăng tới gần, một mùi hương mê đắm lòng người tỏa ra từ nàng quanh quẩn nơi đầu mũi, nhưng Tiêu Viễn chẳng có lòng dạ nào thưởng thước, lòng hắn giờ đã bị nỗi khiếp sợ lấp đầy.   

             Đúng vậy, hiện tại hắn quả thật kiêu ngạo, đối diện với bất kỳ ai cũng đều như vậy cả, bởi vì khi ở đại lục Thương Khung, hắn đã là một người ngạo mạn đối với quần hùng trong thiên hạ rồi, mà mỗi một người trong những quần hùng ấy đều là những sự tồn tại tối cao mà cả Cửu Châu Thành đều không thể chống lại, tuy lực lượng bây giờ của hắn vô cùng dở tệ, nhưng tính cách sẽ không vì thế mà thay đổi, sự kiêu ngạo ấy không phải do hắn cố tình bày ra, mà chúng tự có sẵn trong người hắn. Thể chất và hoàn cảnh bây giờ buộc hắn phải cất giấu thật kỹ sự kiêu ngạo ấy.  

             Nhưng ngay giờ phút này, Hạ Linh Lăng lại một lời nói toạc cõi lòng của hắn ra!  

             Trên đường từ nhà họ Hạ đến nhà họ Tiêu, hắn vẫn luôn nghĩ Hạ Linh Lăng khinh thường hắn, dù sao một bên cũng là viên ngọc trên trời cao, còn một bên là cái đích cho vô số người khinh rẻ coi thường, đây là chuyện quá đỗi bình thường. Nhưng ai ngờ rằng, nàng vẫn luôn quan sát từ đầu tới cuối, vậy mà hắn chưa từng nhận ra.  

             Ánh mắt Tiêu Viễn nhìn về phía Hạ Linh Lăng bỗng thay đổi, đôi mắt trước mặt hắn bây giờ chẳng những vô cùng xinh đẹp, mà còn trong vắt như thể soi thấu được tâm gan con người, còn tâm tư của nàng cũng kín đáo tinh tế khiến hắn không thể không kinh ngạc...  

             Phải biết rằng, Tiêu Viễn có được ký ức của hai đời, có kinh nghiệm sống của cả hai đời, có được tâm tình bất biến dẫu có đối mặt với quần hùng trong thiên hạ lẫn tử vong dần ập tới! Ấy vậy mà lại bị người thiếu nữ ấy nhìn thấy tất cả!  

             Nàng chỉ là một thiếu nữ vừa tròn mười sáu tuổi thật sao?  

             Một cô gái mới mười sáu tuổi sao có được ánh mắt và tâm tư tỉ mỉ như vậy được chứ!  

             Thậm chí Tiêu Viễn còn hoài nghi Hạ Linh Lăng cũng xuyên không giống hắn!  

             "Ngươi đang âm thầm nhẫn nhịn ư?", Hạ Linh Lăng chậm rãi nói.  

             "Nhẫn nhịn sao?", Tiêu Viễn cười tự giễu: "Nói vậy cũng được. Nhưng chuyện huyền mạch của ta tàn phế là sự thật, ở đại lục Huyền Thiên này, huyền mạch tàn phế có nghĩa là cả đời cũng chỉ có thể ở tầng chót xã hội, bị người người cười cợt kinh thường mà thôi, cho dù là tự ti hèn nhát thật hay là âm thầm nhẫn nhục có gì khác nhau đâu?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK