• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bây giờ cô còn là một cô bé thoạt nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi, nếu như trưởng thành đến tầm tuổi của Hạ Linh Lăng... Quả thực khó mà tưởng tượng nổi! Có lẽ lúc ấy, chỉ với một cái nhăn mày một nụ cười của cô cũng đủ để đưa tới khói lửa loạn lạc.  

 

Nhưng thiếu nữ với dung nhan tuyệt thế này lại bị hạ độc chết bởi một loại kịch độc mà người thạo dùng độc như hắn chưa từng thấy, còn chết trên địa bàn Tiêu Môn.   

 

Lúc này Tiêu Viễn không nghĩ tới độc cô bé trúng là gì, vì sao lại ở chỗ này... mà là tiếc hận sâu đậm, nỗi tiếc hận khi vật tuyệt mỹ bị tàn nhẫn hủy diệt.  

 

Người nào lại ác độc đến mức ngay cả cô bé xinh đẹp như vậy cũng nhẫn tâm hạ độc thủ!  

 

Nhìn thoáng qua thảm thực vật và đất đai đã cháy đen xung quanh, Tiêu Viễn thoáng do dự, vẫn quyết định đưa tay trái ra, đè lòng bàn tay lên vùng ngực lạnh như băng của thiếu nữ.   

 

Trầm Tịch châu lóe lên ánh sáng, bắt đầu nhanh chóng tịnh hóa kịch độc trên người cô bé. Dù thế nào nơi này cũng là phía sau núi Tiêu Môn, với sự đáng sợ của kịch độc trên người cô bé, nếu cứ để nó khuếch tán ra như vậy thì có khả năng biến toàn bộ vùng sau núi thành núi chết. Mặc dù độc lực của Trầm Tịch châu đã gần như biến mất hoàn toàn, nhưng năng lực giải độc vẫn còn.  

 

 

 

Ánh sáng của Trầm Tịch châu trong lòng bàn tay duy trì một lúc lâu, tịnh hóa kịch độc trên người cô bé từng chút một.   

 

Đúng lúc này, Tiêu Viễn bỗng phát hiện vùng ngực lạnh như băng của cô bé xuất hiện phập phồng biên độ nhỏ. Sau đó, hắn thấy đôi mắt cô bé... chậm rãi mở ra từng chút từng chút...  

 

Đây là một đôi mắt đặc biệt thăm thẳm, ánh mắt mỏng manh lay động lóe lên ánh sáng đen nguy hiểm yêu dị. Thời điểm hai mắt Tiêu Viễn tiếp xúc đến đôi mắt này, hắn bỗng có cảm giác sợ hãi như thể toàn thân đang rớt xuống vực sâu vạn trượng...   

 

Trong lòng hắn hoảng sợ! Rõ ràng cô bé này thân trúng kịch độc, hoàn toàn không có hơi thở, cơ thể lạnh lẽo, hiển nhiên đã hoàn toàn tử vong... Hiện tại thế mà mở mắt!  

 

Tay phải cô bé chậm rãi duỗi ra, trong lúc Tiêu Viễn đang khiếp sợ vững vàng bắt lấy cổ tay trái của hắn, bờ môi cô khẽ nhúc nhích, phát ra âm thanh yếu ớt, nội dung rõ ràng là...  

 

"Trầm... Tịch... Châu..."  

 

Trong lòng Tiêu Viễn chấn động lần nữa, gần như không thể tin vào tai của mình! Trầm Tịch châu là thứ hắn mang về từ đại lục Thương Khung, hoàn toàn không thuộc về đại lục Huyền Thiên... Vậy mà cô bé này lập tức gọi ra được tên Trầm Tịch châu! Là mình nghe lầm? Hay là trùng hợp?  

 

"Tiểu muội muội, ngươi... A!"  

 

Tiêu Viễn rên đau, cô bé mở bờ môi nhợt nhạt, hàm răng cắn chặt lấy ngón tay trái của hắn.  

 

Ngón giữa và ngón trỏ của Tiêu Viễn lập tức chảy máu ồ ạt, máu tươi chảy ra toàn bộ bị cô bé hút vào trong miệng, không rơi một giọt xuống mặt đất. Tiêu Viễn cực kỳ hoảng sợ, toàn lực thu tay lại...   

 

Bàn tay cô bé nhỏ nhắn trắng trẻo và mềm mại, nhưng lại như vòng sắt gắt gao túm lấy cổ tay của hắn, Tiêu Viễn sử dụng lực lượng toàn thân cũng không thể tránh thoát. Trong đồng tử dần dần phóng đại của hắn, hắn cảm thấy máu toàn thân điên cuồng chảy về phía tay trái, như thể đang chịu một lực hút không thể kháng cự, bị cô bé hút vào trong miệng.  

 

Cô bé đang... hút...máu của mình?  

 

Đôi mắt thăm thẳm của cô bé đã khép lại, tham lam mút ngón tay Tiêu Viễn, giống như một đứa trẻ đang được bón.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK