• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

             Nàng đưa mắt nhìn dáng vẻ có hơi chật vật của Tiêu Viễn, hờ hững lên tiếng: "Cách xa ta năm bước".  

             "...Vậy thì ta ngủ ở đâu?", Tiêu Viễn khó chịu bĩu môi.   

             Căn phòng này rất nhỏ, những thứ chiếm diện tích chỉ là một cái giường, một tủ sách, một bàn ăn nhỏ và hai cái tủ. Cả căn phòng đi từ đông sang tây nhiều lắm là dài khoảng bảy, tám bước.   

             Cách xa năm bước thì... chắc phải ngồi co ro ở chân tường đối diện giường quá.  

             "Ngươi nằm trên giường ngủ đi", Hạ Linh Lăng xuống giường.  

             "Thôi khỏi!", Tiêu Viễn quả quyết từ chối rồi ngồi xuống góc tường xa nàng nhất, nhắm mắt lại.   

             Mặc dù bàn về thực lực thì Hạ Linh Lăng mạnh hơn hắn cả trăm lần nhưng lòng tự tôn của một người đàn ông không cho phép hắn để nữ nhân nằm dưới đất, còn mình thì nằm trên giường.  

 
             Cưới một người vợ đẹp như tiên, đêm tân hôn lại không thể chạm, không thể sờ, ngay cả giường cũng không thể leo lên, chỉ có thể yên lặng ôm đầu gối dựa vào một góc tường...  

             Tiêu Viễn có thể cảm nhận được ác ý của thế giới này vô cùng rõ ràng.  

             Nến đỏ lay lắt chiếu khắp phòng tân hôn mập mờ. Trong phòng lập tức rơi vào yên tĩnh, hai người đều mặc đồ tân hôn màu đỏ, một người kiêu ngạo điềm tĩnh ngồi bên giường, một người tội nghiệp ngồi ở góc tường, chỉ có thể mơ hồ nghe tiếng hít thở của mình.  

             Qua một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Viễn cũng không nhịn được, mở miệng nói: "Cô sẽ không... để ta qua đêm ở đây như thế chứ?"  

             Đôi mi dài của Hạ Linh Lăng khẽ nhúc nhích, thân thể uyển chuyển hơi cử động, nằm xuống giường, màn giường đỏ chót rủ xuống, để Tiêu Viễn chỉ có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp mơ hồ dưới ánh nến chiếu rọi.   

             Ngay sau đó, Hạ Linh Lăng vung tay lên, hai cây nến đỏ lập tức bị một cơn gió lạnh đồng thời dập tắt... Khiến Tiêu Viễn còn chẳng nhìn thấy được một cái bóng.  

             "...", nếu không phải căn bản không có khả năng đánh thắng được người phụ nữ này, thì chỉ với dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng này của nàng thôi, chắc chắn hắn đã cưỡng gian nàng rồi.  

             "Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi. Đừng nói uống say, toàn bộ buổi chiều ta đều không uống một ngụm rượu nào... Đùa một tí thôi cũng không chịu được, đúng là chẳng có chút thú vị gì", Tiêu Viễn lẩm bẩm.  

             "Ta biết ngươi không uống say", cuối cùng Hạ Linh Lăng cũng đã lên tiếng: "Nhưng ta không thích ở cùng với một tên đàn ông đại tiểu tiện lung tung".  

             Đại tiểu tiện… lung tung?  

             Chẳng lẽ... là tiếng nước “róc rách” lúc mình trút hết rượu trong Trầm Tịch châu ra sao?  

             Đậu má!  

             Tiêu Viễn trừng to mắt, bùng nổ tại chỗ: "Cô nói ta đại tiểu tiện lung tung? Con mắt nào của cô nhìn thấy ta đại tiểu tiện lung tung! Tiếng cô nghe được là tiếng ta rót rượu! Rót rượu... Rót rượu đấy!   

             Ta đường đường là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất của Tiêu Môn, làm sao có thể làm ra loại chuyện không có văn hóa không có học thức kia được chứ! Cô có thể xem thường huyền lực của ta, nhưng không thể sỉ nhục đức tính và nhân cách cao thượng của ta được!"  

             Tiêu Viễn hét ầm lên, một lát sau liền nghe được Hạ Linh Lăng thản nhiên nói: "Ta cũng chỉ nói đùa thôi".  

             "[email protected]# $%...", Tiêu Viễn suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.  

             Tiêu Viễn buồn bực ngồi về góc tường, nửa ngày sau cũng không còn lên tiếng nữa... Thế mà người phụ nữ này còn biết nói đùa!  

             Bình thường còn có thể thoải mái lên giường ngủ, đêm tân hôn lại chỉ có thể ngủ góc tường... có thể ngủ mới là lạ! Nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng Tiêu Viễn lại lên tiếng lần nữa: "À, chừng nào thì cô về Băng Vân Tiên Cung? Ngày mai, hay là ngày kia?"  

             Hạ Linh Lăng: "?"  

             Tiêu Viễn cười nhẹ, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Mặc dù ta không hiểu nhiều về Băng Vân Tiên Cung lắm, nhưng ít ra còn biết Băng Vân Tiên Cung chỉ nhận nữ tử, hơn nữa còn cấm tình cấm dục, Băng Vân Tiên Cung có vô số người đẹp, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói có người nào lấy chồng. Vậy mà cô lại gả cho ta. Nhìn đi, có lẽ thiên phú của cô rất đáng sợ ở Băng Vân Tiên Cung, nói không chừng còn là thiên tài tuyệt đỉnh trăm năm khó gặp. Nếu không, Băng Vân Tiên Cung sẽ không bởi vì cô mà phá lệ".  

             Hạ Linh Lăng: "..."  

             Tiêu Viễn ngẩng đầu lên nhìn một vùng tăm tối trên đỉnh đầu, tiếp tục nói: "Người như cô, chắc chắn Băng Vân Tiên Cung sẽ nghĩ cách để cô vào đó trong thời gian ngắn nhất, nơi đó có cường giả tuyệt thế mà huyền giả phổ thông cả đời đều khó mà nhìn thấy, có thiên tài địa bảo đếm không hết, dưới những điều kiện này, huyền lực và địa vị của cô đều sẽ lao vút lên mây trong thời gian ngắn nhất. Chắc là chẳng mấy chốc cô sẽ đi thôi nhỉ?"  

             Hạ Linh Lăng trầm mặc, hồi lâu sau mới nói một câu mông lung: "Một tháng".  

             "Một tháng á?", trên mặt Tiêu Viễn có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười, gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Cảm ơn".  

             Hạ Linh Lăng: "?"  

             "Một tháng này chắc là cô tranh thủ cho ta đi? Nếu như là Băng Vân Tiên Cung, nhất định sẽ không đồng ý để cô phí thời gian với một tên vô dụng thế này lâu như vậy. Cô là thiên tài, nhìn từ việc rất được Băng Vân Tiên Cung coi trọng thì có lẽ thành tựu sau này của cô sẽ đủ để đạt tới cấp bậc cung chủ Băng Vân Tiên Cung.   

             Người khác cười ta, trào phúng ta, chưa từng để ta vào mắt, mà cô là người sau này sẽ nổi tiếng khắp đế quốc Vân Nam chẳng những cam nguyện gả cho ta, còn luôn cố gắng bảo vệ tôn nghiêm cho một người đàn ông nực cười là ta… Mặc dù ta biết cô làm những điều này chỉ để báo ân phụ thân đã qua đời của ta, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn cô".  

             "Không cần", Hạ Linh Lăng không có chút tình cảm nào trả lời. Nhưng trong lòng lại có chút cảm động nho nhỏ, bởi vì những lời mà hắn đoán không hề sai tí nào. Lúc sư phụ của nàng tìm được nàng đã nói với nàng, thiên phú của nàng ở trong Băng Vân Tiên Cung đúng là trăm năm khó gặp. Thậm chí cô ấy từng nói sau khi đưa nàng vào Băng Vân Tiên Cung, cô ấy có lòng tin để nàng đột phá cảnh giới Linh Huyền, đạt tới cảnh giới Địa Huyền vào năm hai mươi tuổi... Một cảnh giới mà cao thủ đứng đầu Cửu Châu Thành - Tiêu Liệt cũng không thể đạt tới.  

             Trước hai mươi tuổi đạt tới cảnh giới Địa Huyền... Đối với người của Cửu Châu Thành mà nói, đây là chuyện hoang đường mà ngay cả tưởng tượng cũng không dám.  

             "Trước khi cưới cô, ta vốn cho rằng cô sẽ giống đa số người chẳng thèm ngó tới ta, nhưng trên thực tế, cô còn tốt hơn ta tưởng tượng nhiều. Chẳng những xinh đẹp, thiên phú kinh người, ngay cả tính tình cũng rất hiền lành, có thể nói cô là một người phụ nữ hoàn mỹ..."  

 

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK