• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

             Nhẫn nhịn hả? Nhẫn nhịn cái bíp! Tiêu Viễn của ngày hôm qua giống hệt với những gì mà Hạ Linh Lăng nghe đồn!   

             Nhưng dẫu cho Hạ Linh Lăng có thông minh đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không thể ngờ tới việc Tiêu Viễn hôm nay có nhiều hơn một phần ký ức so với Tiêu Viễn hôm qua! Do vậy, tính tình của hắn cũng theo đó mà thay đổi.  

             Hạ Linh Lăng híp đôi mắt đẹp lại, bàn tay ngọc ngà bỗng nâng lên, vương ra hai ngón tay, chỉ vào hướng khoảng không trước ngực của Tiêu Viễn.   

             Bỗng nhiên, một luồng khí tức lạnh lẽo nhưng không quá rét lan ra trước ngực Tiêu Viễn, rồi khuếch tan ra khắp cơ thể hắn.   

             Ngay khi Tiêu Viễn đang định hỏi nàng đang làm gì thì giá lạnh trên người bất chợt biến mất, Hạ Linh Lăng cũng thu tay về, nàng khẽ mấp máy cánh môi xinh:   

             "Huyền mạch của ngươi quả thật đã tàn phế, nhưng cũng không phải là tàn phế bẩm sinh, chắc là thuở nhỏ ngươi đã chịu công kích gì đó mới khiến huyền mạch bị hủy diệt!"  

             

 
             "Bị người phá hủy?", Tiêu Viễn chợt giật mình.   

             Từ nhỏ đến lớn, bất kể là nghe từ miệng ông nội hay bên ngoài truyền lưu thì đều nói huyền mạch của hắn trời sinh tàn phế. Ngay cả chính hắn, sau khi "sống lại" và thừa nhận trí nhớ từ truyền nhân y thánh ngày hôm nay mới đột nhiên phát hiện huyền mạch không trọn vẹn của mình chắc chắn không phải do trời sinh.  

             Nhưng Hạ Linh Lăng có thể lập tức nói ra huyền mạch bị hủy của hắn không phải do bẩm sinh mà vì sau khi sinh bị sức mạnh từ bên ngoài gây thương tích.  

             Sự thật này toàn bộ Tiêu Môn không ai nhìn ra, Hạ Linh Lăng lại thấy rõ trong khoảng thời gian ngắn.  

             Nữ nhân này....  

             "Không sai", Hạ Linh Lăng cụp lông mi, dịu dàng mà kiên định nói ra: "Hơn nữa bởi vì bị thương nặng từ thời điểm còn sơ sinh, cộng thêm lúc đó có lẽ người nhà của ngươi không hề phát hiện, nên không tiến hành chữa trị kịp thời. Thân thể dần trưởng thành, xu thế tàn phế của huyền mạch cũng hoàn toàn thành hình... tuyệt đối không thể chữa khỏi!"  

             Câu nói sau cùng, Hạ Linh Lăng vô cùng tự tin và kiên quyết. Nếu huyền mạch bị tổn thương lúc trưởng thành thì sẽ tạo thành tình trạng huyền lực bị xói mòn nhanh chóng, nhưng vẫn còn có nhiều loại phương pháp có thể chữa trị.   

             Nhưng thời kỳ sơ sinh là giai đoạn trưởng thành đầu tiên, nếu huyền mạch tàn phế, như vậy khi huyền mạch trưởng thành cũng lấy tàn phế làm điểm xuất phát, trưởng thành càng tàn phế hoàn toàn, đến tuổi này của Tiêu Viễn đã cơ bản định hình, không có khả năng chữa khỏi.  

             Vẻ mặt Tiêu Viễn vẫn không thay đổi, rất bình thản nói: "Cũng không nhất định".  

             Hạ Linh Lăng nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái: "Xem ra, ngươi vẫn luôn nghĩ cách chữa trị huyền mạch của mình?"  

             "Ta nhất định sẽ chữa khỏi", Tiêu Viễn kiên định đáp.  

             Hạ Linh Lăng nhìn hắn thật sâu, từ trong ánh mắt hắn, nàng không chỉ nhìn thấy vẻ ngạo nghễ và tự tin mà còn có sự lạnh lẽo sâu thẳm. Trong lòng nàng lặng lẽ thở dài, nhẹ nhàng nói tiếp:   

             "... Diện tích của đại lục Huyền Thiên cực kỳ rộng lớn, có vô số kỳ nhân dị sĩ, có lẽ thật sự thật tồn tại kỳ nhân có thể chữa khỏi huyền mạch của ngươi, vừa rồi quả thực ta không nên khẳng định như vậy, ngươi cứ cho là ta vô tri ngu muội đi".  

             Mấy câu nói đó khiến ấn tượng của Tiêu Viễn về Hạ Linh Lăng lập tức đổi mới trên phạm vi lớn. Hắn chần chờ, do dự hỏi:   

             "Lúc trước ta thấy cô sử dụng huyền lực băng lãnh, đó là chuyện gì vậy? Ta chưa từng nghe nói trong Cửu Châu Thành có người sử dụng được loại huyền lực đó, sư phụ của cô hẳn không phải là người Cửu Châu Thành đúng không... Đương nhiên, đây có lẽ là chuyện riêng tư của cô, cô có thể không nói".  

             Hạ Linh Lăng yên lặng hồi lâu, ngay khi Tiêu Viễn cho rằng nàng sẽ không nói ra thì nghe thấy giọng nói bình tĩnh của nàng: "Băng Vân Quyết".  

             "Băng Vân Quyết?", cái tên này khiến Tiêu Viễn nao nao, trong lòng sinh ra cảm giác quen thuộc mơ hồ. Khi hắn đột nhiên nhớ đến ý niệm cái tên này đại biểu cho, sắc mặt lập tức thay đổi, mất khống chế thốt ra: "Băng Vân Tiên Cung?"  

             Đôi mắt đẹp của Hạ Linh Lăng hơi đổi, khẽ kinh ngạc nhìn Tiêu Viễn. Lúc thốt ra bốn chữ "Băng Vân Tiên Cung", Tiêu Viễn rõ ràng đã không kiềm chế được tâm trạng, nhưng dưới góc nhìn của nàng, hắn vẫn có vẻ quá bình tĩnh, bởi vì cho dù là thành chủ Cửu Châu Thành bỗng dưng nghe thấy cái tên này thì cũng sẽ kinh sợ đến mức hai chân run lên, toàn thân nhũn ra.   

             Nàng nhẹ giọng nói: "Sư phụ của ta đích thật là người của Băng Vân Tiên Cung, ta cũng xem như đệ tử của Băng Vân Tiên Cung... Chuyện này, toàn bộ Cửu Châu Thành chỉ có phụ thân ta biết, ngươi là người thứ hai biết. Ta nói cho ngươi biết... bởi vì ít nhất trên danh nghĩa, ngươi đã là phu quân của ta, xem như sự tôn trọng cơ bản nhất của ta đối với ngươi đi".  

             "...", sự khiếp sợ trong lòng Tiêu Viễn hồi lâu không bình phục được. Bốn chữ "Băng Vân Tiên Cung" này tựa như một tiếng sầm rền vang nổ tung trong đầu hắn. Bởi vì đây là một trong Tứ Tông Môn mạnh mẽ nhất đế quốc Vân Nam, là thánh địa tất cả huyền giả hướng tới và ước mơ, là tồn tại siêu nhiên mà ngay cả hoàng thất đế quốc Vân Nam đều phải tiến hành cung phụng hàng năm!  

             Thiên Kiếm Sơn Trang, Băng Vân Tiên Cung, Tiêu Tông, Phần Thiên Môn.  

             Đế quốc Vân Nam là nước nhỏ nhất trong bảy nước tại đại lục Huyền Thiên, thực lực tổng hợp cũng thấp nhất, nhưng cho tới nay vẫn không bị các quốc gia khác chiếm đoạt do nguyên nhân rất lớn từ Tứ đại tông môn này. Những nước lớn kia có thể không kiêng kỵ thực lực của cung đình đế quốc Vân Nam, nhưng không thể không kiêng kỵ Tứ đại tông môn.  

             Thực lực của Tứ đại tông môn không thể nghi ngờ là cực kỳ mạnh mẽ. Bọn họ thu nhận đệ tử cũng vô cùng nghiêm ngặt, không nặng xuất thân, nặng nhất thiên phú. Gần như tất cả huyền giả của đế quốc Vân Nam nằm mơ cũng ao ước có thể vào Tứ đại tông môn. Mà có thể trở thành một trong số người được nhận vào Tứ đại tông môn, dù chỉ là đệ tử tầng chót nhất, cả nhà đều sẽ vinh quang theo, gà chó lên trời, ngay cả triều đình cũng sẽ tôn làm khách quý, thậm chí phong hầu thêm tước.  

             Mà trong Cửu Châu Thành nho nhỏ này, chưa từng nghe nói có ai có thể vào Tứ đại tông môn, cũng không có ai dám ảo tưởng.   

             Đối với Tiêu Viễn của quá khứ, tên của Tứ đại tông môn này gần như sấm bên tai, đồng thời cũng xa như cung điện trên trời, chưa từng dám hi vọng có một ngày chạm vào...   

             Nhưng không ngờ, thê tử mình vừa cưới về lại là đệ tử của Băng Vân Tiên Cung xếp hạng gần với Thiên Kiếm Sơn Trang, một trong Tứ đại tông môn!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK