Sau một phen lăn lộn ngoài ý muốn như thế, thời gian bất chợt đã đến đêm hôm khuya khoắt, trên trời còn rơi lác đác vài bông tuyết trắng. Dì Lương muốn Mộ Chi Minh ở lại phủ, nhưng Mộ Chi Minh lại nghĩ đến mình phải đi về nhanh, sáng mai y còn phải vào cung nên đã uyển chuyện lịch sự mà cự tuyệt.
"Nhưng Mộ công tử, ngài lúc này đi, không có xe ngựa, bên ngoài còn có cấm đi lại ban đêm, thật sự bất tiện." Lương dì lo lắng nói.
"Không quan có vấn đề gì, ta là Yến Quốc Công thế tử, nếu bị thủ vệ tuần thành gặp phải, bọn họ cũng sẽ không làm khó ta." Mộ Chi Minh trấn an dì Lương vài câu, sau đó cùng Văn Hạc Âm cáo từ rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Mộ Chi Minh lập tức thu lại biểu tình hợp lý ban nãy, cùng Văn Hạc Âm lén lén lút lút dán chân vào tường mà đi, tư thế chẳng khác nào bọn trộm chuyên nghiệp.
Thật ra Mộ Chi Minh cũng không sợ bị cấm quân phát hiện, nhưng là sợ sau khi bị bắt về lại truyền đến tai Mộ Bác Nhân, đừng nói y không biết, ông nhất định sẽ đem y chỉnh đốn một trận, có thể chịu tội sẽ bị xử phạt đúng lẽ.
Hai người khom lưng cũng không đi đường chính mà đi tắt, lại còn vì tránh né tuần tra mà trèo tường, trong lòng lúc đó luôn nói xin lỗi quấy rầy, lặng lẽ đi qua hậu viện nhà người ta, lật qua mười mấy đạo tường. Lúc này Mộ Chi Minh thật sự không đi nỗi, y ngồi ở đống cỏ khô ở ngoại viên của một hộ nhà xoa cánh tay nghỉ ngơi, Văn Hạc Âm thì thể chất tốt hơn một chút, cậu không mệt lắm chỉ ở một bên chờ im lặng chờ y.
Bỗng nhiên Mộ Chi Minh phát hiện cái gì, y duỗi tay lùi đống cỏ khô qua một bên, bắt đầu tìm kiếm. Văn Hạc Âm bên cạnh không hiểu y muốn gì, bèn nghi hoặc hỏi một câu thiếu gia ngươi đang làm gì, Mộ Chi Minh chưa kịp trả lời, cậu chỉ thấy sau khi y đem đống cỏ khô dời đi, trên tường lập tức xuất hiện một cái lỗ chó.
"A, lỗ chó! Chỗ này không có chó đi?" Khi còn nhỏ Văn Hạc Âm từng bị chó cắn một lần, cắn đến đặc biệt tàn nhẫn, cũng từ đó về sau cậu cực sợ chó, hiện tại nhìn thấy lỗ chó như vậy, ít nhất sẽ có chút e ngại.
Mộ Chi Minh không trả lời, túm Văn Hạc Âm một phen, để cậu ngồi xổm trước lỗ chó, sau đó khoa tay múa chân một chút, xem xét nói: "Độ lớn vừa đủ cho chúng ta đi qua."
Văn Hạc Âm bĩu môi: "Ai sẽ chui lỗ chó, muốn chui thì mình ngươi chui đi, ta mới không đi cùng ngươi, lại không phải ta phiên bất động tường, ta đường đường đấng nam nhi, thiết cốt tranh tranh…"
Mộ Chi Minh: "Gâu!"
Văn Hạc Âm ấm ức mà thầm mắng một tiếng, sau đó cũng cam chịu mà chui qua. Mộ Chi Minh theo sát cậu, chui xong cũng nhanh chóng đem đống cỏ khô đắp trở lại chỗ cũ, trả về vị trí nguyên vẹn.
Văn Hạc Âm thẹn quá giận: "Thiếu gia! Ngươi sao lại có thể như vậy! Ngươi không nói đạo lý! Ngươi không trượng nghĩa! Ngươi thật quá đáng! Ta tức giận!"
Mộ Chi Minh: "Ta ngày mai mua cho ngươi hai cái bánh nướng ở bếp lò đầu hẻm phố Tây."
"Thiết cốt tranh tranh" Văn Hạc Âm vui vẻ nói: "Thiếu gia ngươi thật tốt!"
Mộ Chi Minh: "Đi thôi, xem như đã gần đến Mộ phủ, thật là mệt chết ta."
Vừa dứt câu, từ phía con hẻm đầu phố đột nhiên truyền đến một tiếng nói lớn, vài tên thủ vệ tuần tra hô to mà chạy lại: "Ai ở kia?!"
Văn Hạc Âm phản ứng nhanh, bắt lấy cánh tay Mộ Chi Minh kéo y cùng chạy, hai người chạy một hồi phát hiện thủ vệ đuổi theo vẫn bám sát không buông, Văn Hạc Âm hết cách nhìn trái ngó phải, một tay đem Mộ Chi Minh nhét vào ngõ nhỏ chỗ tối: "Thiếu gia, ta đi đánh lạc hướng thủ vệ tuần tra, ngươi thấy bên ngoài không động tĩnh lập tức chạy về phủ."
Mộ Chi Minh nhìn cậu, lúc này y biết mình đi theo chỉ làm cản chân cậu, nhanh chóng quyết định nói: "Ngươi cẩn thận."
"Yên tâm đi, thủ vệ tầm thường này, khẳng định bắt không được ta." Văn Hạc Âm định liệu trước, quay đầu sang một hướng khác của ngõ nhỏ mà chạy, thậm chí còn cố ý phát ra âm thanh dẫn dụ thủ vệ tới.
Trời đậm gió lạnh, nửa đêm tuyết rơi trắng xoá, dấu chân in hằng trên mặt đất cấp tốc đuổi theo cậu, Văn Hạc Âm ỷ vào khinh công mình tốt, vượt nóc băng tường, đắc ý kiêu ngạo mà bỏ lại những tên thủ vệ tuần tra phía sau, cậu lúc này thầm tính toán thời gian, ước chừng cảm thấy Mộ Chi Minh hẳn là đã hồi phủ, sau đó bắt đầu tăng tốc, tính toán bỏ lại những tên thủ vệ tuần tra.
Bỗng nhiên lúc này, nhóm thủ vệ tuần tra ở trên phố gặp được một người, người đó một mình tuần tra, trên người đeo đao, vạt áo thêu hạc văn đỏ sậm, là một cẩm y thiếu niên, thủ vệ cầm đầu nhìn chăm chú hướng Văn Hạc Âm chuồn đi, lóng ngóng mà hô to: "Bùi công tử, bắt phi tặc!"
Thiếu niên kia quay đầu nhìn lại, thấy một thân ảnh màu chàm bay đi như gào thét xé gió trong màn đêm, hắn ta không có do dự, quyết đoán đuổi theo.
Văn Hạc Âm dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng mà ở trên mái hiên hàng ngói bay vọt, lường trước thủ vệ tuần tra phía sau không đuổi kịp, bất quá một hồi bọn họ mất dấu lại chuẩn bị hồi Mộ phủ. Nào ngờ cậu vừa mới dừng bước, lỗ tai nhạy bén cảm ứng khẽ động, sau đó nghe thấy một đạo chưởng xông thẳng cậu tới.
Văn Hạc Âm quyết đoán nghiêng người né tránh, thoát khỏi một chưởng này, sau đó lại không cam lòng yếu thế mà đi bắt lấy bả vai người đánh lén mình.
Bùi Hàn Đường xoay người, khuỷu tay đánh ngăn cản đối phương, hai người đánh cánh tay phân cao thấp, Bùi Hàn Đường giương mắt lên, sau khi thấy rõ gương mặt của đối phương hắn ta không nhịn được cười híp mắt: "Tuổi còn nhỏ, học cái gì không học lại học làm phi tặc?"
"Ai làm phi tặc!" Văn Hạc Âm tức muốn hộc máu, "Buổi tối ngủ không ngủ được ra đây tản bộ không được sao? Ngươi đừng có vu oan giá họa, uổng phí người tốt."
Bùi Hàn Đường ý cười không giảm: "Thật đúng là không được, quy định cấm đi lại ban đêm…"
Hắn ta nói còn chưa dứt lời, Văn Hạc Âm đột nhiên bay một chân lên, hung hăng hướng hạ bộ hắn ta đá tới.
Bùi Hàn Đường: "???"
Hắn ta nhìn Văn Hạc Âm ngang ngược vô sỉ đến bất ngờ, lập tức xả hơi lui về phía sau mấy bước, vội vàng tránh đi để tránh đoạn tử tuyệt tôn, mãi đến lúc Bùi Hàn Đường ổn định thân mình vừa nhấc đầu lên, hắn ta đã phát hiện Văn Hạc Âm chạy đi mất dạng.
Bùi Hàn Đường nhân lúc giao thủ với cậu đã dò thám một trận trên người cậu, biết trên người cậu không có tiền tài, cho nên cũng lười đuổi theo, nhìn bầu trời đêm mà nói: "Vật nhỏ, ta nhớ rõ mặt ngươi rồi, có bản lĩnh thì đời này đừng chạm mặt ta. Nếu bị ta tóm được, ta nhất định sẽ cho ngươi một trận ra trò."
***
Mộ Chi Minh trở lại Mộ phủ sau đó gõ cửa bên hông tiến vào, thủ vệ ban đêm cùng gã sai vặt thấy y, cả kinh trợn mắt mà há hốc mồm, Mộ Chi Minh bình tĩnh buộc gã sai vặt bảo mật cho mình, sau đó mới chạy chậm về phòng. Mộ Chi Minh vừa chạy về, liếc mắt một cái đã thấy Thải Vi đứng ở trước cửa phòng trước, nàng xoa xoa đôi tay bị đông lạnh đến đỏ ửng của mình, đi qua đi lại đầy mặt lo lắng.
"Thải Vi tỷ." Mộ Chi Minh vội hô một câu.
Thải Vi vui sướng mà ngẩng đầu nhìn qua: "Thiếu gia, ngươi cùng A Âm đi đâu, ta ở đây đợi nửa đêm cũng không thấy các ngươi trở về, thật là sợ muốn chết."
"Xin lỗi xin lỗi, rời đi vội vàng, quên thông báo tỷ một tiếng, tỷ không nói cho cha mẹ ta biết chứ?" Mộ Chi Minh hỏi.
Thải Vi nói: "Nếu ta mà nói, phu nhân e rằng đã sớm đốt đèn lồng soi đường tìm rồi!"
"Đúng là như vậy." Mộ Chi Minh gật đầu, theo sau lòng tràn đầy áy náy nói, "Thải Vi tỷ, bên ngoài rất lạnh, tỷ sẽ bị đông lạnh hỏng thôi."
"Không lạnh." Thải Vi cười nói, "Thiếu gia ngươi trở về liền tốt, ta tính có thể yên tâm, A Âm đâu?"
Thải Vi vừa dứt lời, Văn Hạc Âm đạp nóc nhà lướt gió mà đến, nhẹ nhàng rơi xuống đất: "Thải Vi tỷ, ta ở đây! Ai nha, thiếu gia, ta thiếu chút nữa đã bị bắt, may mà ta cơ trí tốt, sử dụng chiêu thanh tâm quả dục đoạn tử chân, mới chạy thoát."
Mộ Chi Minh "Phụt" cười ra tiếng, bởi vì cái này tên chiêu thức mà cậu lấy: "Đá tới rồi sao?"
Văn Hạc Âm nói: "Thiếu chút nữa."
"Vậy là tốt rồi." Mộ Chi Minh cười nói, "Bằng không là rất tạo nghiệt."
Thải Vi cũng không hỏi hai người đi đâu, nàng biết Mộ Chi Minh có chừng mực, đêm không về gia định là có việc: "Thôi đi, chạy nhanh nghỉ tạm đi, lần sau nếu đi, nhất định phải nói với ta một tiếng, cũng đừng làm cho ta như thế lo lắng."
Hai người không hẹn mà cùng mà gà con mổ thóc thức gật đầu: "Nhất định!"
***
Bảy ngày sau, tàn phong nức nở, tuyết đọng thấm xương, ngày đưa tang Tướng quân trung nghĩa, bá tánh mãn thành đều khóc than.
Cũng là ngày đó, một phong thư chiến báo ngàn dặm từ biên cương truyền đến kinh thành, đổi lấy cả triều văn võ rung chuyển, sử ký lại thêm một bút huyết lệ ngân: "Nhân lúc Cố tướng quân bỏ mình, quân tâm biên cương đại loạn, bị Tây Nhung tộc công phá một thành, sau khi Tây Nhung tộc đoạt thành tàn sát bá tánh, bỏng đánh cướp, mà nay Tây Bắc loạn thành một đoàn, chỉnh đốn việc lửa sém lông mày."
Hôm sau, Cố Hách Viêm tiến cung yết kiến Hoàng Thượng, chờ lệnh xuất chinh đến biên cương Tây Bắc, thay phụ thân dẫn Dung Diễm Quân chống lại Tây Nhung tộc.
Hoàng Thượng không đồng ý, khuyên can: "Cố gia hiện giờ chỉ có mình ngươi, ngươi mới mười bảy tuổi, nếu sơ xuất có vạn nhất, trẫm có gì mặt mũi gì gặp phụ thân ngươi dưới chín suối, trẫm cũng muốn lệnh ngươi ra chinh chiến sa trường, nhưng ít nhất cũng phải chờ đến lúc ngươi trưởng thành, ổn định gia thất, nối dỗi đời sau. Yên tâm ngươi đừng lo lắng, sau khi bãi tang đạo hiếu của ngươi, một năm sau trẫm tự mình ban cho ngươi tứ hôn."
Cố Hách Viêm quỳ xuống đất dập đầu, mỗi lời nói phát ra đều dũng mãnh hơn người: "Dung Diễm bảy vạn tướng sĩ, đã tử thương năm vạn."
"Tâm niệm lương duyên hỉ sự chiêng trống vang, ai nghe thành biên vạn người thi hố tĩnh."
"Núi sông rách nát, phụ thân thần chết không nhắm mắt, đâu ra dưới chín suối?"
Cố Mâu chết trận, thế nhân toàn than, Cố tướng quân bỏ mình qua đời, ai tới bình định biên cương?
Chúng sinh muôn nghìn, thứ nhất định không thiếu, chính là "Cố tướng quân".