_____
Chương 145: Tôi thật sự cảm thấy rất ngọt*.
(*Theo như cảm nhận của em thì đây là lời của tác giả, kiểu như là lời tác giả nói thay cho việc nghĩ tên chương, ví dụ như chương trước không phải ngược thì chương này sẽ cảm thấy rất ngọt, không biết em có hiểu đúng không, ai thấy em hiểu sai chỉ em ạ.)
Đêm đến, không gió không mây, trời cao ôm trăng sáng, rạng ngời rơi trong lòng ngực.
Mộ Chi Minh mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy tay chân bủn rủn, cả người vô lực, không biết đã là canh mấy, sau một lúc mới nhớ ra hình như ngày hôm qua bản thân rơi xuống hồ nước.
Y lao lực mà vươn tay sờ cái ót phát đau của mình, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm vải bông trệ sáp, có lẽ là do đập phải đầu nên hiện tại Mộ Chi Minh chỉ cần nhớ đến chuyện trước kia sẽ cảm thấy đầu đau đến mức muốn nứt ra, thậm chí cả chuyện xảy ra mấy ngày nay y cũng không nhớ rõ.
Mộ Chi Minh không có chút ý muốn nhớ lại, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Đúng lúc này, cửa sương phòng bị đẩy nhẹ ra, có người chậm rãi đi đến.
Mộ Chi Minh ngẩn ngơ.
Ngay cả người thân cận nhất với y như Văn Hạc Âm hay Thải Vi một khi vào phòng y đều phải gõ cửa, chứ đừng nói đến tôi tớ khác.
Tuy người này tay chân nhẹ nhàng không có làm phiền mình, nhưng hắn thật sự đã trực tiếp đẩy cửa vào mà không có bất kỳ thông báo nào.
Hơn nữa bây giờ đã là đêm khuya.
Người tới là ai chứ?
Mộ Chi Minh chống thân thể ngồi dậy trên giường, quay đầu nhìn lại.
Cùng lúc đó, người nọ châm lửa vào ngọn nến cắm trên giá, ngọn lửa nhảy loạn, ánh sáng ấm áp rơi rụng khắp góc phòng.
Mộ Chi Minh bị ánh sáng chói làm cho hơi híp mắt lại, y ngẩng đầu nhìn qua, ngay lập tức cả người sửng sốt, cứng còng như đá.
Cố Hách Viêm bưng một cái bát đựng đầy thuốc, vừa khoáy vừa thổi hơi nóng, sau đó chậm rãi đi đến ngồi xuống bến giường.
Trong nháy mắt, vô số ý niệm thoảng qua trong đầu Mộ Chi Minh.
Cuối cùng chỉ còn lại có một chuyện làm y cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Y đột nhiên phản ứng được vì sau ban ngày lúc gặp Cố Hách Viêm ở phủ Túc Vương y lại cảm thấy không khỏe như vậy.
Bởi vì.
Cố Hách Viêm đã chết...
Ba tháng trước, hắn đã tử trận ở biên cương khi chống lại Câu Cát tộc!
Nghĩ đến đây, Mộ Chi Minh nháy mắt nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, cổ họng phảng phất như bị móng vuốt sắt nhọn bóp chặt, không thể phát ra âm thanh cũng không thể động đậy.
Cố Hách Viêm chuyên tâm thổi khí nóng trong bát thuốc, không phát hiện Mộ Chi Minh khác thường, hắn múc một muỗng lên, khẽ chạm vào môi, sau khi xác nhận không nóng mới đưa đến bên môi của Mộ Chi Minh, nhẹ giọng nói: "Uống thuốc."
Mộ Chi Minh: "...?"
Cả người Mộ Chi Minh run rẩy, y không dám uống.
Y cứ niệm trong lòng Nam Mô A Di Đà Phật, nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên* yêu ma mau lui tán.
(*Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên: trích trong Đạo Đức Kinh chương 25, dịch, người noi theo phép đất, đất noi theo phép trời, trời noi theo pháp Đạo, Đạo noi theo phép tự nhiên)
Cố tướng quân, hai ta không thù không oán, tại sao ban đêm ngươi lại đến đòi mạng ta?
Chẳng qua, cách thức lấy mạng rất kỳ lạ!
Chẳng phải lệ quỷ thường lấy mạng bằng quái lực như trong loạn thần thư tịch à, không phải móng tay dài bóp cổ thì cũng lấy xích sắt trói chặt sao? Tại sao ngươi lại khuyên người khác uống thuốc!
***
Cố Hách Viêm giơ thìa sứ lên, phát hiện Mộ Chi Minh qua một lúc lâu cũng không có nhúc nhích, chẳng những không có ý định uống thuốc mà còn nhìn thẳng vào mình, hai mắt trợn tròn, cánh môi khẽ run, dường như rất sợ hãi.
Cố Hách Viêm nghĩ nghĩ, nói: "Không đắng."
Mộ Chi Minh nhích từng chút vào bên trong giường, giọng nói bởi vì sợ hãi mà phát run: "Không đắng ta cũng không thể uống."
Cố Hách Viêm lại suy nghĩ, sau đó hắn đưa chén thuốc đến bên môi, rót non nửa chén thuốc vào trong miệng.
Mộ Chi Minh thấy hắn đột nhiên tự mình uống thuốc vô cùng kinh ngạc.
Nhưng chuyện xảy ra giây tiếp theo sau đó càng làm y kinh ngạc hơn.
Cố Hách Viêm nắm lấy cổ tay y, kéo y đến trước mặt, sau đó đặt tay lên sau gáy y, cúi người thuần thục hôn y.
Mộ Chi Minh: "...?"
Mộ Chi Minh bởi vì kinh ngạc mà há miệng to ra, điều này giúp cho Cố Hách Viêm dễ dàng đổ thuốc vào miệng y, Cố Hách Viêm sợ Mộ Chi Minh bị sặc nên đổ thuốc rất chậm, mặc dù nói nội tâm Mộ Chi Minh kháng cự, nhưng môi lưỡi và yết hầu lại theo bản năng mà nuốt xuống thuốc nóng ấm áp trong chén thuốc.
Cố Hách Viêm đút xong một ngụm thuốc bèn buông tay Mộ Chi Minh ra, chuẩn bị uống thêm một ngụm.
"Dừng!" Khuôn mặt Mộ Chi Minh đỏ bừng vươn tay ngăn cả, y liên tục nuốt vài lần mới nuốt hết vị thuốc đắng trong miệng xuống, y cam chịu nói, "Đưa bát thuốc cho ta, ta tự mình uống."
Cố Hách Viêm gật đầu, cầm chén thuốc đặt trong lòng bàn tay y.
Mộ Chi Minh nhìn những gợn sóng của bát thuốc đen nhánh, thầm nghĩ: Hay là y điên rồi, hoặc...
Y đang nằm mơ.
Tình huống hiện tại này, dù sao cũng phải có một lời giải thích!
Mộ Chi Minh nghĩ thầm: Dù sao tình huống hiện tại thì bị lấy mạng thật sự cũng không thể trốn thoát, nếu muốn thử, vậy thì thử chuyện tàn nhẫn đi.
Nghĩ vậy, Mộ Chi Minh ngẩng đầu, lấy hết can đảm, bỗng dưng vươn tay.
Y dùng hết toàn lực nhéo mạnh gương mặt của Cố Hách Viêm!
Cố Hách Viêm: "..."
Xúc cảm ấm áp mềm mại trên làn da khiến Mộ Chi Minh khiếp sợ, y hoảng loạn thu tay lại, dùng giọng nói run run rẩy rẩy hỏi: "Đau, đau không?"
Cố Hách Viêm im lặng một lát bèn sờ trán Mộ Chi Minh, sau khi xác nhận y không có phát sốt nghiêm trọng mới nói: "Không đau." Nhưng nửa má bên phải của Cố Hách Viêm đã ửng đỏ.
Mộ Chi Minh: "Cái gì? Không đau? Không đau thật không?"
Cố Hách Viêm gật đầu.
Mộ Chi Minh vỗ ngực, thở phào một hơi!
Ngàn vạn lần không nghĩ tới mình đang nằm mơ!
Nhưng cũng chỉ có nằm mơ mới có thể giải thích tất cả trước mắt rõ ràng!
Có điều, giấc mộng này cũng quá chân thật đó!
Mộ Chi Minh nhịn không được mà mím chặt đôi môi vẫn còn hơi ấm của Cố Hách Viêm, y nghĩ thầm, hóa ra trong mộng của mình, khi hôn lên môi của thiết huyết đại Tướng quân lại ướt mềm ấm áp như vậy.
Sau khi biết tất cả chỉ là cảnh trong mộng, Mộ Chi Minh đã không còn sợ hãi.
Càng huống hồ, Cố Hách Viêm cũng không có máu tươi đầm đìa, xuất hiện giống như ác quỷ đáng sợ, mà ngược lại, hắn mặc y phục văn vân trắng thuần tao nhã, mặc dù biểu cảm đạm mạc, nhưng ánh mắt nhìn mình đều khó che giấu nhu tình, khác xa hoàn toàn với Tướng quân lạnh băng trong lòng Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh không khỏi có chút nghi hoặc.
Vì sau mình lại đột nhiên mơ thấy Cố Hách Viêm?. ngôn tình tổng tài
Còn là giấc mộng kỳ quái như vậy.
Cố Hách Viêm mở miệng, kéo suy nghĩ hoảng hốt của Mộ Chi Minh về: "Thuốc sắp nguội."
Mộ Chi Minh: "A?"
Cố Hách Viêm: "Mau uống."
Mộ Chi Minh: "Được, được."
Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, ngửa đầu uống cạn sạch một hơi, nuốt ngon lành toàn bộ.
Cố Hách Viêm cầm bát rỗng trong tay y, sờ gương mặt của Mộ Chi Minh rồi khẽ vuốt mái tóc đen của y, sau đó đi đến cạnh bàn đặt bát không lên đó.
Mộ Chi Minh ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, vươn tay khẽ xoa nơi Cố Hách Viêm sờ qua.
Cố Hách Viêm đang...
Trấn an mình?
Giấc mơ này...
Con mẹ nó thật quỷ dị.
Cố Hách Viêm đặt bát không xuống, sau đó thổi tắt nến, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ hé mở soi vào trong, dường như có thể thấy được hình dáng mọi thứ trong sương phòng, hắn trở về bên giường, bắt đầu cởi ngoại bào ra.
Mộ Chi Minh: "...?!"
Giấc mộng này sao lại như thế, tại sao càng ngày càng kỳ quái.
Cố Hách Viêm cởi quần áo xong, chỉ chừa trung y trắng tuyết bước lên giường, ngồi bên cạnh Mộ Chi Minh: "Nghỉ ngơi đi."
Đầu óc Mộ Chi Minh thật sự không thể suy nghĩ được gì, y không có bất kỳ động tác nào, chỉ ngơ ngác nhìn Cố Hách Viêm.
Cố Hách Viêm nói: "Hôm nay không được, ngươi bị bệnh."
Mộ Chi Minh: "A?"
Cái gì không được, không được cái gì?
Tay Cố Hách Viêm đặt trên vai Mộ Chi Minh, ấn y ngã xuống giường, giúp y đắp chăn đàng hoàng đến cằm, sau đó mới nằm xuống bên cạnh Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh sợ tới mức tay chân không dám động loạn, hai tay đặt sát vào hông, hai chân khép chặt vào nhau, thẳng tắp như xà ngang nhìn chằm chằm giường chạm hoa văn rỗng, ngay khi y còn đang suy nghĩ về những chuyện gần đây mình đã nghe hoặc đã làm cái gì, đến nỗi mơ thấy Cố Hách Viêm, thì Mộ Chi Minh đột nhiên nghe thấy lời nói của người kia bên tai.
Cố Hách Viêm do dự chần chờ, lời nói ngập ngừng, hắn hỏi: "Hôm nay, xưng hô đó..."
Lời nói mới tới miệng, hắn lại im lặng dường như đang suy xét lý do thoái thác.
Mộ Chi Minh: "Cái gì?"
Cố Hách Viêm: "Không có gì, ngủ đi."
Vẻ mặt Mộ Chi Minh mê mang.
Trăng sáng sao thưa tán mây bay, trong sương phòng yên lặng một lát, Cố Hách Viêm lại mở miệng lần nữa.
Dường như hắn sợ quấy nhiễu đến gì đó mà nhẹ giọng nói: "Ta có thể ôm ngươi ngủ không?"
Nghe vậy, Mộ Chi Minh trực tiếp há hốc mồm.
Vì sao!
Vì sao Cố Hách Viêm trong mộng của mình lại là cái dạng này?!
Y phải mơ thấy Cố Hách Viêm cầm trường kiếm dính đầy máu, cưỡi ngựa dùng lưỡi dao sắt bén trảm thủ cấp của địch mới tương đối bình thường!
Không không không, mơ thấy điều đó cũng không quá bình thường!
Thấy Mộ Chi Minh qua một lúc lâu cũng không có trả lời, ánh mắt Cố Hách Viêm ảm đạm, mất mát lẩm bẩm: "Không được sao?"
Dáng vẻ này của hắn, làm Mộ Chi Minh xưa nay dễ mềm lòng sao có thể nói ra lời cự tuyệt, Mộ Chi Minh gật đầu nói: "Được."
Một tiếng được này, giống như tiếng sấm kinh trập mùa xuân, băng cứng tuyết động đã sớm tan, vạn vật thức tỉnh mở mắt nhìn mùi thơm của thế gian.
Hai tròng mắt ảm đạm vừa rồi của Cố Hách Viêm lập tức sáng lên, hắn vươn tay ôm Mộ Chi Minh vào lòng, đầu tiên là ôm chặt một lát, sau đó lại lo lắng Mộ Chi Minh ngủ không thoải mái mà cánh tay thả lỏng ra, vòng quanh ôm lấy Mộ Chi Minh.
Đột nhiên, một loại cảm xúc khó tả dâng lên trong ngực Mộ Chi Minh.
Giống như sóng biển cuộn lên bọt tuyết trắng xóa, rõ ràng là nhìn thấy, nhưng khi vươn tay nắm nó thì lại không thể nắm được trong lòng bàn tay.
Mộ Chi Minh muốn nói gì đó mà không cần ngọn nguồn, cái gì cũng được.
Vì thế y đã mở miệng, nói: "Tướng quân, ban ngày sau khi rơi xuống nước ta cũng mơ thấy ngài."
Cố Hách Viêm: "Hửm?"
Cái gì gọi là cũng mơ thấy?
Mộ Chi Minh tiếp tục nói: "Ngài chỉ đứng ở kia nhìn ta, chỗ sâu trong đôi mắt cất giấu đau lòng và đau thương nhàn nhạt, dường như có rất nhiều lời muốn nói với ta, nhưng ngài lại im lặng, cái gì cũng không nói."
Cố Hách Viêm cho rằng chuyện Mộ Chi Minh nói chính là lúc y hôn mê, vì thế vỗ lưng y trấn an: "Không sao, đã không sao rồi, ngủ đi."
"Được." Mộ Chi Minh nhắm mắt.
Có lẽ là bởi vì uống thuốc, tuy rằng Mộ Chi Minh mới tỉnh, nhưng rất nhanh lại mệt rã rời, nhắm mắt một chút đã an ổn ngủ mất.
***
Sáng sớm, trời cao gió ấm, chim hót líu lo trên mái hiên, Mộ Chi Minh tỉnh dậy sau giấc mộng, quay người lại bèn thấy bên cạnh không có bóng người.
Y nhìn khắp nơi, sương phòng to như vậy, nào có Cố Hách Viêm, chỉ có mình y.
Mộ Chi Minh nằm ở trên giường sững sờ, nghĩ thầm, quả nhiên là mơ mà.
***
Cùng lúc đó, Văn Hạc Âm dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên hành lang gấp khúc của Mộ phủ, ngăn người hầu ngày thường phụ trách coi sân của Mộ Chi Minh, hỏi gã: "Cố tướng quân ở đâu? Hiện tại ta có tiện đi tìm thiếu gia không?"
Người hầu nói: "Lúc trời chưa sáng Cố tướng quân đã đi đại doanh Lạc Đô rồi."
"Ừ, được!" Văn Hạc Âm gật đầu, chạy về sương phòng của Mộ Chi Minh, khi đến trước cửa bèn giơ tay gõ cửa, "Thiếu gia, là ta."
"A Âm? Vào đi." Giọng nói của Mộ Chi Minh vang lên trong phòng.
"Thiếu gia." Văn Hạc Âm đẩy cửa đi vào, "Nghe nói hôm qua ngươi rơi xuống nước, không sao chứ?"
"Không sao." Mộ Chi Minh nói xong bèn sờ trán của mình, thấy cơn sốt đã giảm mới mỉm cười.
"Vậy thì tốt rồi." Văn Hạc Âm gọi nha hoàn tới, hầu hạ Mộ Chi Minh rửa mặt, thay quần áo với cài phát quan.
Sau khi xong chuyện, Mộ Chi Minh đi ra khỏi sương phòng, nhìn trời thanh gió mát, vươn vai thở một hơi thật dài, mỉm cười nói với Văn Hạc Âm; "A Âm, thời tiết hôm nay cũng thật tốt, ta mang ngươi đến Phường Đan Thanh chơi có được không? Hôm nay có cuộc tỉ thí viết văn ở đó, ta nhất định có thể đứng thứ nhất bảy lần liên tiếp!" Y nói như đã định liệu trước, bộ dạng thiếu niên khí phách không sợ gì.
Văn Hạc Âm chớp chớp mắt: "Thiếu gia, hôm nay ngươi có vẻ không giống ngày thường."
Mộ Chi Minh cười hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
Văn Hạc Âm: "Bộ dạng trước kia của ngươi luôn mang tâm sự nặng nề, mỗi ngày đều lo lắng cái gì đó, hôm nay giống như mọi chuyện trong lòng đều tan thành mây khói."