_____
Chương 101: Ngươi cầu xin người khác như vậy sao.
"Vật nhỏ?"
"Ơi." Người đang đè nặng Bùi Hàn Đường rầu rĩ mà lên tiếng, giọng điệu khẽ run giống như thấp giọng khụt khịt.
"Ai u, làm sao vậy?" Bùi Hàn Đường kéo người trong lòng từ dưới đất lên, ôm cậu ngồi bên giường, vài bước đi đến giá cắm nến thắp sáng ngọn nến, phút chốc chiếu sáng khắp phòng.
Bùi Hàn Đường xoay người bèn thấy Văn Hạc Âm đang ủ rủ cụp đuôi mà ngồi ở kia, hốc mắt hơi phiếm hồng, tóc bay tán loạn, y phục dính đầy bụi đất, một bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Hắn ta ngồi ở bên cạnh Văn Hạc Âm, dùng gương mặt tươi cười dỗ dành cậu: "Mấy tháng không gặp, vừa trở về đã khiến ta kinh hãi đến như vậy, ngươi đối xử với ta cũng thật tốt, xảy ra chuyện gì? Ai khi dễ ngươi? Nào, nói cho ca ca nghe, ta giúp ngươi đánh hắn."
Văn Hạc Âm lẩm bẩm: "... Không có."
Bùi Hàn Đường suy nghĩ một lát, hỏi: "Đây là đi sứ trở về? Bất kể đi sứ thành hay bại cũng không khua chiêng gõ trống ăn mừng một chút sao? Thiếu gia nhà ngươi đâu?"
Đầu Văn Hạc Âm càng thấp, cậu nghẹn ngào một tiếng: "Thiếu gia về phủ không cho ta đi theo, là ta bảo vệ thiếu gia không tốt."
"Cái gì?" Bùi Hàn Đường nhạy bén phát hiện ra điểm không thích hợp, cau mày hỏi, "Xảy ra chuyện gì, ngươi nói kỹ càng cho ta biết."
Vì thế Văn Hạc Âm nói chuyện sứ đoàn bị ám sát trên đường cho Bùi Hàn Đường nghe.
Bùi Hàn Đường nghe đến mức rợn cả người, cả kinh đến lạnh băng.
Hắn ta trợn mắt há hốc mồm, qua một lát mới hoàn hồn lại, dòi hỏi: "Ngươi nói ngươi đánh nhau với hai hắc y nhân bị thương sao?"
Văn Hạc Âm xoa xoa đôi mắt, chẳng hề để ý: "Vết thương nhỏ thôi, chỉ là bả vai có chút đau."
Bùi Hàn Đường nóng nảy: "Cởi quần áo cho ta xem."
Văn Hạc Âm duỗi tay cởi bỏ thắc lưng, Bùi Hàn Đường thấy bộ dáng không nhanh không chậm của cậu bèn dứt khoác tự mình động thủ, không màng cậu ngăn cản, mang y phục nửa người phía trên kéo xuống.
Vai phải của Văn Hạc Âm dùng một miếng vải bông tùy ý băng bó, mơ hồ có thể nhìn thấy máu đen và da thịt trên vết thương.
Bùi Hàn Đường bị tức đến cười trừ: "Ngươi gọi cái này là vết thương nhỏ?"
Văn Hạc Âm nghiêng đầu nhìn bả vai của mình: "Có lẽ bởi vì thấm nước lạnh nên nghiêm trọng một chút."
Bùi Hàn Đường đứng dậy lấy thuốc trị thương và băng gạc, hắn ta là người tập võ, lâu bệnh thành y, cho nên vẫn hiểu được cách băng bó bôi thuốc, khi gặp những vết thương do bị đâm cũng không cần buổi tối đi khắp nơi tìm đại phu.
Miệng vết thương bị thuốc mỡ lạnh băng bôi lên, khi lấy băng gạc quấn chặt đau đớn lập tức truyền đến khiến Văn Hạc Âm hét lên: "A, đau, ngươi nhẹ chút."
"Bây giờ biết đau?" Tuy ngoài miệng Bùi Hàn Đường trách cứ nhưng động tác lại lập tức nhẹ nhàng, "Vừa rồi vào lúc vào phòng sao lại không biết la?"
"La thì có cái gì tốt, ta chỉ là một thị vệ, bị thương một chút thì có sao, chỉ là thiếu gia nhà ta..." Văn Hạc Âm lo lắng lên, "Thân thể y có bệnh, ho dữ dội đến như vậy, cùng lắm hiện tại y ở trong phủ, chắc Thải Vi tỷ sẽ chăm sóc y thật tốt."
Nói đoạn, Văn Hạc Âm lại ủy khuất: "Là ta quá bất tài."
Bùi Hàn Đường nghe không nổi nữa: "Cái gì bất tài, tình huống lúc đó không chết đã là phúc lớn mạng lớn, Mộ công tử là người thông minh lanh lợi như vậy, không cho ngươi theo chắc chắn y đã có tính toán, ngươi ở chỗ ta nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng mai ta giúp ngươi đi hỏi thăm tình huống ra sao, thế nào?"
"Ừm." Tâm tình Văn Hạc Âm tốt hơn một chút, cậu hỏi, "Ta ngủ ở đâu?"
"Ngủ ở đâu?" Bùi Hàn Đường cười ra tiếng, "Ngươi còn muốn ngủ ở đâu? Đương nhiên là ngủ trên giường của ta."
Văn Hạc Âm: "..."
Bùi Hàn Đường đứng dậy đi lại tủ gỗ đỏ lấy ra một bộ chăn đệm sạch sẽ trải trên giường, nhìn Văn Hạc Âm còn thẳng tắp ngồi bên giường mà cười nói: "Còn không mau chóng nghỉ ngơi? Chạy một đường hồi kinh không mệt sao?"
Văn Hạc Âm "Ồ" một tiếng, nằm xuống giường, nào ngờ cậu vừa quay đầu đã thấy những vết đao khắc tinh tế trên ván giường, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"
Ý cười Bùi Hàn Đường giảo hoạt: "Vật nhỏ, ngươi hôn ta một cái ta sẽ nói cho ngươi."
"Hừ, không nói thì thôi." Văn Hạc Âm bĩu môi xoay người, đưa lưng về phía Bùi Hàn Đường.
Bùi Hàn Đường phì cười ra tiếng, giũ chăn dày ra đắp lên người Văn Hạc Âm: "Yên tâm ngủ đi."
Mấy ngày nay Văn Hạc Âm đi đường xóc nảy, chưa từng có một giấc ngủ đoàng hoàng, cho nên sau khi chợp mắt rất nhanh đã nặng nề đi vào giấc mộng, khác xa so với Bùi Hàn Đường đang nằm bên cạnh cậu cứ nghĩ đến chuyện sứ đoàn bị ám sát không thể nào ngủ được.
Việc này liên lụy quá lớn, chỉ cần một chút sơ sảy và vô ý có thể khiến những người vô tội bị người ta nhắm nuốt đến mức không có một chút xương thừa.
Lần này Mộ Chi Minh e là cảnh ngộ tượng Bồ Tát qua sông*.
(*Trích câu "Tượng Bồ Tát qua sông khó giữ được thân mình".)
Mãi đến lúc bình minh Bùi Hàn Đường mới mơ mơ màng màng ngủ được, nhưng chưa qua bao lâu đã bị Văn Hạc Âm lay tỉnh.
Văn Hạc Âm: "Trời sáng rồi, ngươi giúp ta đi Mộ phủ nhìn một cái đi, nhìn xem thiếu gia nhà ta thế nào rồi."
Bùi Hàn Đường lười nhác nằm ở trên giường, cười nói: "Vật nhỏ, ngươi cầu xin người khác như vậy sao?"
Văn Hạc Âm: "... Vậy ngươi muốn thế nào?"
Bùi Hàn Đường cười xấu xa, giơ tay chỉ vào miệng mình.
Văn Hạc Âm tức giận mắng: "Ngươi đừng mượn gió bẻ măng, được voi đòi tiên."
"Ai nha." Bùi Hàn Đường đứng dậy đi giày mặc quần áo nói, "Quên đi, bắt ngươi vì một nam nhân khác mà hôn ta còn không phải ta tự ngược sao."
Văn Hạc Âm: "..."
Cậu chờ đến khi Bùi Hàn Đường ăn mặc chỉnh tề xong bèn đột ngột đi tới túm lấy ống tay áo hắn ta, kéo Bùi Hàn Đường thấp xuống, sau đó mới nắm lấy cổ áo hắn ta hung hăng hôn môi.
Khi Bùi Hàn Đường còn choáng váng không biết chuyện gì xảy ra thì môi đã bị gặm vài cái.
Văn Hạc Âm buông hắn ta ra, vẫn là bộ dạng hung hăng như cũ nhưng trên khuôn mặt lại nổi lên vệt đỏ khả nghi: "Cái này chỉ là ta muốn hôn ngươi, không phải muốn cầu xin ngươi làm việc, không có ý gì khác."
Bùi Hàn Đường phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Biết rồi, ngươi ở trong phòng ta nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung."
Hắn ta đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhưng khi bước được mấy chục bước ngẫm lại cái gì đó bèn vòng trở về, ấn Văn Hạc Âm xuống hôn một lúc lâu mới thoải mãn rời đi.
Bùi Hàn Đường đi nửa ngày, thẳng đến buổi trưa mới về lại.
Văn Hạc Âm đã sớm chờ không được nữa, thấy người trở về, vội vàng hỏi: "Thế nào? Thiếu gia nhà ta bình an đến Mộ phủ sao?"
Thần sắc Bùi Hàn Đường có chút kì lạ, không còn bộ dáng tươi cười của ngày thường, hắn ta nhìn Văn Hạc Âm do dự mà nhất thời không mở miệng.
Văn Hạc Âm: "Ngươi nói chuyện đi!"
"Nào, ngồi xuống trước đi." Bùi Hàn Đường để Văn Hạc Âm ngồi xuống bàn xong đã thấy cậu trừng hai mắt chờ mình, vì thế hít sâu một hơi nói, "Mộ công tử bị Bệ Ngạn Tư giam vào lao ngục."
Văn Hạc Âm "tạch" một tiếng đứng lên, sau đó có chút kinh hoảng thất thố mà xoay người đứng sau ghế dựa, run giọng lẩm bẩm "Cái gì", sau đó lập tức quay đầu chạy ra ngoài phòng.
Bùi Hàn Đường bắt lấy cánh tay cậu, đứng lên ngăn người lại: "Ngươi đi đâu?!"
Văn Hạc Âm: "Ngươi buông ta ra, ta muốn đi cứu thiếu gia nhà ta!"
Bùi Hàn Đường: "Làm sao ngươi cứu?! Ngươi biết Bệ Ngạn Tư là nơi nào không?"
Văn Hạc Âm hoang mang lo sợ: "Ta đây, ta đây về phủ một chuyến tìm người hỗ trợ."
Bùi Hàn Đường: "Mộ phủ hiện tại bị người của Bệ Ngạn Tư canh gác, người bên ngoài không thể vào trong, người bên trong lại càng không thể ra ngoài, nếu ngươi đi chỉ là chui đầu vào lưới!"
Văn Hạc Âm xoay người hai mắt đỏ bừng quát: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi nói cho ta biết phải làm sao bây giờ? Thiếu gia vốn dĩ đã bị bệnh, vạn nhất những người đó dụng hình với y..." Nói đến chỗ này, giọng điệu của Văn Hạc Âm càng lúc càng nhỏ, gần như sụp đổ.
"Được rồi, được rồi." Bùi Hàn Đường kéo Văn Hạc Âm vào trong lồng ngực, vỗ lưng trấn an cậu, hắn ta hỏi, "Nếu thiếu gia nhà ngươi không cho ngươi đi theo, thì nhất định đã đoán được kiếp nạn này, vậy y có nói với ngươi cái gì không?"
"Có!" Văn Hạc Âm hô lên tiếng, "Có."
Cậu để Bùi Hàn Đường buông bản thân ra, từ trong lồng ngực lấy ra một phong thư bên người, ngón tay Văn Hạc Âm run rẩy, làm cách nào cũng không mở được giấy Tuyên Thành đang gấp lại kia. Bùi Hàn Đường thấy thế vội lấy thư từ trong tay cậu, vừa mở ra chỉ thấy trên đó có chín chữ ngắn ngủn.
『Đi biên cương mời Cố tướng quân hồi kinh.』
"Cố tướng quân?" Văn Hạc Âm hoang mang, "Vì sao?"
Bùi Hàn Đường nhớ tới tin đồn nhảm nhí về hành vi phạm tội của Mộ Chi Minh hôm nay, vì thế hỏi Văn Hạc Âm: "Các ngươi đi sứ Câu Cát, nghị hòa thành công không?"
"Thành đó!" Văn Hạc Âm nói.
Bùi Hàn Đường lập tức hiểu rõ dụng ý của Mộ Chi Minh, nhanh chóng quyết định: "Ta lập tức đi chuẩn bị ngựa và hành lí, hai ta cùng nhau đi biên cương một chuyến."
Văn Hạc Âm: "Ngươi đi với ta?"
Bùi Hàn Đường: "Đúng vậy, không biết người của Bệ Ngạn Tư có tìm được hành tung của ngươi hay không, trên người ngươi còn có vết thương, ta không yên tâm."
"Được, chỉ là..." Văn Hạc Âm lo lắng, "Chỉ là chúng ta làm sao mời được Cố tướng quân đây?"
Bùi Hàn Đường thầm nghĩ vật nhỏ nhà mình sao lại ngốc đến như vậy, đi theo bên cạnh Mộ Chi Minh nhiều năm như thế, ngay cả một tia manh mối cũng không nhìn ra sao?
"Ai nha, chờ chuyến này trở về, hắn còn đi nhanh hơn ngươi! Không nói nữa, ta đi chuẩn bị ngựa!"
***
Cùng lắm chỉ nửa ngày, tin đồn nhảm nhí việc Mộ Chi Minh có quan hệ thông đồng với địch phản quốc bị bắt vào ngục và Quý Phi nương nương bị giam vào lãnh cung truyền ra ngoài.
Nhất thời, triều dã chấn động, miệng tiếng sôi trào.
Hai việc này trực tiếp kéo Hiền Vương Phó Tế An vào vũng bùn, không ít người nịnh nọt đã bắt đầu nghĩ cách làm sao lấy lòng Thái Tử.
Sau khi Túc Vương Phó Nghệ biết được chuyện này lập tức gọi ám vệ tín nhiệm nhất bên người tới, giọng điệu lạnh lẽo như lưỡi đao sắc bén nói: "Đi đều tra cẩn thận cho ta là ai đã tiết lộ chuyện Quý Phi nương nương uống thuốc, ta muốn kẻ đó chết không có chỗ chôn."
Mà lúc này, trong Bệ Ngạn Tư ẩm ướt lạnh băng, gián chuột chạy khắp lao ngục, ánh nến khẽ rung, làm chiếc bóng của người cuộn tròn trên góc rơm rạ kéo thật dài.
Hai tay Mộ Chi Minh bị xích sắt rỉ sét nặng nề cồng chặt, đầu y dựa vào đầu tường, thỉnh thoảng ho vài tiếng nặng nề, y như một cái ống thổi thủng lỗ, hít vào thở ra đều cực kỳ khó khăn.
Suốt một đêm ho khan như vậy, trong cổ họng Mộ Chi Minh đã sớm có mùi tanh ngọt ngào, y ngẩng đầu nhìn đỉnh đá của lao ngục phủ một lớp rêu phong đen nhánh đáng sợ, nhẹ giọng thở dài một tiếng, cùng lắm là sợ hãi, chỉ là có chút khó qua.
Bỗng nhiên, cửa lao ngục vang lên tiếng vang của xiềng xích va chạm, Mộ Chi Minh quay đầu nhìn lại, thấy Hoắc Tân không nhanh không chậm tới về phía y.
Hoắc Tân đi đến trước mặt Mộ Chi Minh, từ trên cao nhìn xuống y, nhàn nhạt nói: "Mộ đại nhân ở Bệ Ngạn Tư này của ta có quen không?"
Mộ Chi Minh mỉm cười: "Không dối gạt Hoắc đại nhân, cũng không quen, từ nhỏ ta đã sợ lạnh, khi lạnh bệnh phổi sẽ tái phát nhanh hơn, ho như không muốn sống, cũng không biết có quấy rầy đến huynh đệ trông coi lao ngục Bệ Ngạn Tư hay không."
"Không tồi, Mộ đại nhân vẫn còn có tâm tình nhàn rỗi nói đùa, thật sự rất bình tĩnh." Hoắc Tân nói, "Là bởi vì biết rõ bản thân chịu tội khó thoát, cho nên mới như vậy sao?"
Mộ Chi Minh: "A? Chịu tội? Nhưng ta lại không hiểu, còn xin Hoắc đại nhân nói rõ."
Hoắc Tân cười giễu: "Đương nhiên là thông đồng với địch phản quốc, chết muôn lần cũng không hết tội! Chẳng những nói nơi dự trự lương thảo của quân doanh chỗ dị tộc Câu Cát cầu vinh, mà khi về nước còn lừa gạt trên dưới, nói dối nghị hoà thành công, muốn nhân lúc quân ta lơi lỏng cho Câu Cát tộc cơ hội giương cao móng sắt xâm lấn, Mộ Chi Minh, đủ loại chuyện đại nghịch bất đạo này, ngươi nhận không?"
Mộ Chi Minh bình tĩnh mà cười.
"Làm khó Hoắc đại nhân phí miệng lưỡi như vậy, được rồi, ta nhận."