Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần - Dương Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Khổng Học Văn chạy trốn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Dương Phàm.

Mặc dù mọi người đều biết hắn là người có ơn cứu mạng Sở trưởng Hầu, nhưng người ta đã mời thì ít ra hắn cũng biết ý một chút.

Cho dù mang theo bánh trung thu nhân trứng với rau hẹ cũng không ai nói gì.

Đi tay không cũng hơi thiếu tôn trọng người ta thì phải?

Đây không phải là muốn đến đây ăn chực à?

Thấy mọi người đều nhìn mình, Dương Phàm cười khổ lắc đầu.

May mắn là hắn có ngọc bội không gian, nếu không thì đúng là lúng túng.

Hắn bước về phía trước, đến trước mặt Hầu Hiểu Linh lấy ra một tấm thẻ màu bạc.

"Đây là võ kỹ Địa cấp, xem như là quà tôi tặng cô."

Hắn vừa nói xong thì mọi người liền xôn xao.

Võ kỹ Địa cấp là một vật rất hiếm thấy, nhiều năm rồi cũng chỉ xuất hiện một lần ở Giang Thành.

Nếu đem ra bán đấu giá thì ít nhất cũng có giá khoảng một tỷ đúng không?

Bọn họ không bao giờ ngờ chàng trai trẻ này lại có võ kỹ Địa cấp, còn lấy ra tặng người khác.

Tưởng là đồng nhưng không ngờ lại là vua.

Khi mọi người bình tĩnh lại, bọn họ bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của võ kỹ này.

Dù sao thì trong bốn gia tộc lớn cũng không có ai tu luyện võ kỹ Địa cấp.

Khổng Học Văn từ phía sau đứng lên nói: "Hừ, võ kỹ Địa cấp à, mày cũng biết nói quá, sao không nói đó là thẻ biến hình của Thủy Thủ Mặt Trăng luôn đi."

Một vài người ở bên cạnh cũng hùa theo: "Đùa à, cậu nói là võ kỹ Hoàng cấp chúng tôi còn có thể tin, nhưng nói là Địa cấp thì có phải hơi quá không?"

"Đúng vậy, không mang quà thì nói là không mang quà, giả vờ giả vịt làm gì?"

Trong đám đông có không ít võ giả, bọn họ biết tấm thẻ màu bạc này là võ kỹ Địa cấp, nhưng căn bản là không ai tin tưởng.

Võ kỹ được chia thành bốn cấp tùy theo sức mạnh của chúng.

Màu vàng tượng trưng cho võ kỹ Thiên cấp, màu bạc tượng trưng cho võ kỹ Địa cấp, màu đồng tượng trưng cho võ kỹ Huyền cấp và màu đen tượng trưng cho võ kỹ Hoàng cấp.

Quy ước này đến cả người bình thường cũng biết, chủ yếu là tấm thẻ màu bạc trước mắt này quá khó tin.

Lần trước khi võ kỹ Địa cấp xuất hiện ở Giang Thành, gần như đã dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, ngay cả các gia tộc lớn ở tỉnh lỵ cũng đến Giang Thành để tham gia tranh đoạt.

Có thể thấy võ kỹ Địa cấp quý giá đến mức nào.

Nhưng chỉ là bọn họ không biết, Dương Phàm và sư phụ của hắn đã ở ẩn trong núi vài năm, nghiên cứu rất nhiều võ kỹ Thiên cấp và vô số võ kỹ Địa cấp.

Những võ kỹ này về cơ bản đều nằm trong tay Dương Phàm.

Hầu Hiểu Linh vừa nghe nói đây là võ kỹ Địa cấp thì vội vàng xua tay nói: "Không được, cái này tôi không thể nhận."

Dương Phàm không để ý tới cô ta, cười nói: "Cũng có thể là tôi nhớ nhầm, chúng ta thử truyền chân khí vào xem."

Hầu Hiểu Linh thực sự không tin Dương Phàm có võ kỹ Địa cấp, cho dù có thì cũng không lý nào hắn lại tặng cho cô ta.

Không biết Dương Phàm muốn làm trò gì, cô ta nhận lấy tấm thẻ bạc và truyền một chút chân khí vào trong đó.

Tấm thẻ bạc phát ra ánh huỳnh quang, sau đó hóa thành một tia ánh sáng bạc, xuyên vào trán Hầu Hiểu Linh.

Mọi người có mặt đều kinh ngạc kêu lên.

"Thực sự là võ kỹ, võ kỹ Địa cấp."

"Trời ơi, thật không thể tin được."

Ban đầu, mọi người đều nghĩ là Dương Phàm cố ý cầm tấm thẻ màu bạc để gây ấn tượng với người khác, nhưng không ngờ đó thực sự là võ kỹ, mà còn là võ kỹ Địa cấp.

Ngay cả Khổng Học Văn đứng trong đám người cũng há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.

Võ kỹ Địa cấp mà lại tặng cho người khác?


Con mẹ nó, tên này mất trí rồi à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK