Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần - Dương Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Vu Yến còn không kiềm chế được, Dương Phàm cũng không ngoại lệ.

Sau khi lau sạch thuốc, sắc mặt của Vương Lệ Trữ lập tức trở nên khó coi.

Chỉ thấy vị trí vết sẹo trên cánh tay Vương Thiến trở nên nhăn nhúm, giống như da rằn đã được lột ra.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn Dương Phàm với vẻ nghỉ ngờ, không lẽ bị bỏng do dùng thuốc không đúng cách, còn đáng sợ hơn trước.

Thật là có chút xấu hổ.

Khi cô ta ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, đúng lúc Dương Phàm đang nhìn chăm chằm vào chỗ da trắng sáng kia.

Ánh mắt chạm nhau, tình huống có chút khó xử.

Vương Lệ Trữ nhìn xuống, phát hiện ra mình bị lộ hàng nên vội vàng đứng thẳng người dậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ửng hồng.

"A.." Vương Thiến kêu lên khi nhìn thấy làn da khô trên cánh tay của mình.

Lúc này, Tiến sĩ Cát và những người đứng sau Vương Lệ Trữ cũng nhìn thấy sự bất thường ở vị trí đó nên rất ngạc nhiên.

Trong nháy mắt, hai trợ lý lại mỉa mai: "Là do Tiến sĩ Cát quá hiếu học, lời nói dối nào cũng tin, cậu ta làm sao có cách xóa được vết sẹo."

"Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ không lấy được tiếng thơm mà càng thêm khó coi, tôi muốn xem cậu ta sẽ xử lý thế nào."

"Vừa rồi còn có dáng vẻ tự tin như vậy, giả bộ cũng khá giống"

Vương Thiến nằm trên giường, ánh mắt đầy vẻ oán hận nhìn chằm chăm vào Dương Phàm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hẳn vậy.

Vừa rồi còn tưởng đã nhìn thấy hy vọng, không ngờ lại trở thành như vậy.

Cô ấy nhìn chằm chằm Dương Phàm, chỉ muốn giết chết hẳn.

Một bên, Vương Phong cũng đang nhìn Dương Phàm với ánh mắt không thiện cảm, muốn một lời giải thích.

Bị Vương Lệ Trữ phát hiện mình nhìn vào chỗ không nên nhìn, dù là vô ý nhưng giải thích cũng không hay lắm.

Dương Phàm tỉnh táo lại, nhìn thấy mọi người đều đang nhìn hắn chăm chằm, mới nhớ ra hắn đang giúp Vương Thiến

Trị sẹO.

Hắn đưa tay ra, vuốt nhẹ lên cánh tay của Vương Thiến, kéo mạnh một cái, trực tiếp kéo miếng da khô nhăn đó ra.

Vương Lệ Trữ nhìn thấy cánh tay của Vương Thiến, mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là như vậy.

Nếu không, cô ta thật sự có chút khó xử.

Vương Phong ở bên cạnh thấy vậy, lập tức nở nụ cười.

Tiến sĩ Cát và những người khác cũng đang nhìn cánh tay của Vương Thiến với vẻ khó tin.

Làn da mịn màng trằng trẻo, chỉ hơi ửng đỏ hơn những chỗ khác một chút, không còn một chút sẹo nào.

Hai trợ lý cúi đầu xuống, lúc nãy bọn họ còn mở miệng mỉa mai Dương Phàm, không ngờ kẻ hề lại là bọn họ.

Khuôn mặt bọn họ lập tức nóng bừng.

Tiến sĩ Cát bước đến trước mặt Dương Phàm, nắm chặt tay hắn, nói với vẻ mặt kích động: "Dương Thần y, đây là một phép màu của y học."

"Cậu có thể dạy tôi phương pháp này được không? Tôi sẽ trả 300 triệu tiền học phí."

Dương Phàm không nhịn được cười, ông cụ này đúng là một lão già rất biết nắm bắt thời cơ.

Nhìn tình hình này, nếu hắn không đồng ý thì có lẽ sẽ bị quấy rầy.

Dương Phàm cũng có ấn tượng tốt với Tiến sĩ Cát nên đã nói cho ông ta nghe một chút về cách châm cứu và công thức. điều chế thuốc.

Tiến sĩ Cát lưu số điện thoại của Dương Phàm rồi nhét cho hẳn một tấm chỉ phiếu, sau đó chào tạm biệt và vội vàng dẫn theo trợ lý rời đi.

Ông ta phải nhanh chóng quay về nghiên cứu, đây chắc chăn là một bước đột phá lớn trong lịch sử y học.

Lúc này, sự lo lắng trong lòng của Vương Phong cũng được buông xuống, anh ta không ngừng nói lời cảm ơn với Dương Phàm, những ngày gần đây anh ta thật sự đã bị con gái làm cho mệt mỏi.

Trong lòng Vương Lệ Trữ cũng rất chấn động, lần trước ở hiện trường tai nạn xe hơi, cô ta không biết cháu gái mình bị thương nặng đến mức nào, cũng không biết cách châm cứu của Dương Phàm kỳ diệu đến mức nào.

Vì vậy, cô ta cũng không xác định được y thuật của Dương Phàm tốt đến đâu.

Lúc đó, sự nhiệt tình của cô ta là do cảm kích Dương Phàm đã cứu người.

Hôm nay, tận mắt chứng kiến điều kỳ diệu này, tự nhiên cô †a lại càng thêm coi trọng Dương Phàm.

Cô ta mỉm cười nhìn Dương Phàm, bốn mắt nhìn nhau, hai người trong nháy mắt nhớ lại tình huống khó xử vừa rồi.

Dương Phàm lắp bắp nói: 'À… à, không có gì, tôi đi trước, các người cũng đi làm thủ tục xuất viện đi."

Nói xong, hắn quay người đi thẳng, đúng là xấu hổ.

Chỉ vì liếc mắt nhìn em trong đám người, không ngờ lại bị em phát hiện.

"Dương Thần y, tôi vẫn chưa trả tiền khám bệnh mà."

Vương Phong định gọi Dương Phàm lại nhưng bị Vương Lệ Trữ ngăn lại.

Vương Phong thắc mắc hỏi: "Sao cậu ta lại đi vội thế?"

Vương Lệ Trữ mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Ai biết được, có thể là người trẻ tuổi dễ ngại ngùng thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK