Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần - Dương Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm cười nói: "Em nói gì cơ?"

Tô Mộng Dao lấy hết can đảm mới hỏi xong, giờ thấy Dương Phàm không nghe thấy, cô bất đắc dĩ phải hỏi hắn lại một lần nữa.

"Hả? Không nghe thấy à, giọng em nhỏ quá, có thể lại gần hơn không?"

Tô Mộng Dao tiến về phía trước, bộ ngực cao vút gần như áp sát vào người Dương Phàm: "Em hỏi anh để ý đến em nhiều đến cỡ nào?"

Dương Phàm cười ranh mãnh nói: "Không nghe được, em lại gần hơn nữa đi."

Lúc này Tô Mộng Dao mới biết mình bị lừa. Cô ta lập tức chu môi hờn dỗi, quay đầu sang một bên: "Không thèm nói chuyện với anh nữa."

Dương Phàm cười ha ha, là một võ giả nửa bước Hóa Cảnh, hắn đương nhiên nghe rõ từng lời Tô Mộng Dao nói, chỉ là muốn Tô Mộng Dao lại gần hơn nên mới giả vờ không nghe thấy.

"Em hỏi anh chỗ đó của anh dài bao nhiêu, anh cũng không tiện trả lời em, anh cũng chưa từng đo, hay là tối nay em đo giúp anh?"

Tô Mộng Dao nghe xong mặt đỏ bừng như quả táo chín.

Nghe Dương Phàm nói vậy, Tô Mộng Dao oán hận lườm hắn rồi nói: "Nếu anh còn tiếp tục như vậy, từ nay về sau em sẽ không để ý đến anh nữa."

Dương Phàm mỉm cười nói: "Em xinh đẹp như vậy, lần đầu tiên gặp em, anh đã hạ quyết tâm cả đời này phải bảo vệ em thật tốt."

Khi Tô Mộng Dao nghe được lời này, trên mặt nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

Cô ấy ngẩng đầu hỏi: "Vậy còn Vương Lệ Trữ thì sao?"

Dương Phàm giật mình, không biết trả lời thế nào.

Ngay lập tức thầm quyết định, sau này sẽ không bao giờ hạ quyết tâm nữa.

Tô Mộng Dao thấy Dương Phàm không nói gì cũng không tức giận mà nói tiếp: "Chị Lệ Trữ rất tốt, lần đầu tiên em cảm thấy mình không có ưu thế gì."

Dương Phàm vừa cười vừa nói: "Không có ưu thế thì tạo ra ưu thế."

Tô Mộng Dao ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Dương Phàm.

Dương Phàm cười nói: "Chẳng hạn như gạo nấu thành cơm."

Nghe vậy, Tô Mộng Dao nhướng mày, tức giận nói: "Anh vẫn chưa xong đúng không?"

Dương Phàm cười cười, không nói gì nữa.

Một lúc sau, Tô Mộng Dao có chút buồn bã nói: "Em cảm thấy em như một vật cản trên con đường đi đến hạnh phúc của anh, giống như gặp yêu quái trên đường đi thỉnh kinh."

Dương Phàm nhìn thấy vẻ đáng yêu và xinh đẹp động lòng người của Tô Mộng Dao, trong lòng hắn tràn đầy tình yêu thương.

Hắn an ủi: "Nếu em là yêu quái trên đường đi thỉnh kinh thì nếu con khỉ kia dám đến cứu anh, anh sẽ niệm kim cô chú để ép buộc con khỉ đó chạy đi."

"Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em phải chịu chút uất ức nào."

"Ngoại trừ trên giường, anh sẽ không để em phải khóc."

Đáng lẽ là khi Tô Mộng Dao nghe Dương Phàm nói vậy, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, cơ thể không nhịn được áp vào ngực Dương Phàm.

Chỉ là ngay khi lời cuối cùng được nói ra, khung cảnh ấm áp ngay lập tức bị phá hủy.

Tô Mộng Dao há miệng cắn mạnh vào vai Dương Phàm một cái.

"Để xem sau này anh còn dám đùa nghịch lưu manh nữa không."

Dương Phàm: "..."

Giữa đàn ông và phụ nữ không đùa nghịch lưu manh thì làm gì? Vun đắp tình bạn trong sáng giữa nam và nữ à?

Ý định hôm nay sẽ ôm được người đẹp về nhà bị một vết cắn cắt đứt.

Xem ra nếu người kéo thuyền không sử dụng chút bạo lực, đúng là khó có thể làm cho chiếc thuyền nhỏ này nhúc nhích được.

Lúc này, âm nhạc trong sảnh ngừng lại, mọi người bắt đầu rời khỏi sàn nhảy, Dương Phàm cũng chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Sau đó là thời gian mọi người tự do giao lưu.

Một người đàn ông nhân cơ hội này đẩy một chiếc xe nhỏ về phía trước, đi thẳng tới chỗ Hầu Hiểu Linh.

Người đàn ông đó là Khổng Học Văn, trên chiếc xe nhỏ này chở đầy 999 đoá hoa hồng đỏ.


"Wow."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK