Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần - Dương Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm cười khinh hỏi Mộ Dung cổ: “Anh ác độc như vậy, mẹ anh có biết không?”

“Giết tôi à? Hừ, thậm chí năm đó Kinh Kha còn nói muốn giết Tần Thủy Hoàng mà”

Đường Ngữ Yên biết tiếng tăm của nhà họ Mộ Dung, cô cũng không ngờ người gây rắc rối cho mình lại là người của nhà họ Mộ Dung, sắc mặt cô bèn tối sầm lại.

“Anh Phàm, hay là chúng ta báo cảnh sát đỉ, đợi cảnh sát đến tra hỏi thì tôi nói bọn họ ức hiếp tôi trước…”

Nghe vậy, Mộ Dung cố bật cười ha ha, anh ta đắc ý nói: “Báo, cứ việc báo đi, xem thử cảnh sát có đến hay không?”

Nghe vậy, trong lòng Đường Ngữ Yên hoảng sợ.

Dương Phàm nhìn cô, an ủi nói: “Yên tâm đỉ, người ức hiếp cô thì hôm nay chắc chắn không sống nổi.”

Mọi người xung quanh ngây ngốc, thanh niên này ngốc thật hay giả ngốc vậy?

Đó là người của nhà họ Mộ Dung, nghe nói trước kia Mộ Dung cổ tu luyện ở Phi Vân Tông, anh ta cũng là người trẻ xuất sắc nhất ở Giang Thành.

Đừng nói thanh niên này có phải là đốỉ thủ của Mộ Dung cổ hay không, mà cho dù có thể đánh bại Mộ Dung cổ đi nữa thì anh ta có dám ra tay không? Đó là nhà họ Mộ Dung đây.

Mộ Dung cổ bật cười lớn, anh ta nói vớỉ người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà ở cách đó không xa: “Đại sư huynh, anh thấy đó, tên này rất ngạo mạn.”

Mọi người lần lượt nhìn sang bên này, lúc đó, bọn họ mới phát hiện ra có một người đàn ông trung niên buộc tóc cao ngồi trong góc.

Người đàn ông trung niên mặc áo choàng trơn dài, cơ thể cao to, mắt to mày rậm, sắc mặt rất nghiêm túc và tất nhiên thái độ của hắn ta rất không hài lòng với câu nói của Dương Phàm.

Khỉ nhìn thấy người đàn ông này, Dương Phàm cười nhạt, đương nhiên hắn đoán được Mộ Dung cổ sẽ đưa viện binh theo rồi, nếu không thì anh ta sẽ không dám rêu rao trước mặt hắn như thế.

Mộ Dung cổ đắc ý nói: “Đại sư huynh tao là Kiếm Trần, nhóc con, để tao xem hôm nay mày còn phách lối thế nào.”

Mọi người xung quanh đêu giật mình, bọn họ nhìn Dương Phàm giống như nhìn một người chết vậy.

Dám xúc phạm đến nhà họ Mộ Dung, bây giờ Phi Vân Tông đã cử người xuống núi rồi, chỉ có thể là chàng thanh niên này đã bị ai đó thao túng, hôm nay chắc chắn phải chịu chết rồi.

Nhưng những lời nói tiếp theo của Dương Phàm khiến cho mọi người trợn mắt há miệng.

Chỉ nghe Dương Phàm chậm rãi nói: “Thế thôi sao? Đây là sự tự tin của anh à?”

Vốn đr Dương Phàm còn nghĩ là một cao thủ nào đó đến để cho hắn luyện tập một chút, nhưng khỉ nhìn thấy đó là người ở Ngưng Đan Cảnh thì tự nhiên hắn cảm thấy hơi không vui.

Mọi người xung quanh càng thêm khó hiểu hơn, tốt nhất là anh ta nên nhận lỗi thì biết đâu sẽ được chết vui vẻ hơn chút, còn nếu anh ta cứ phách lối như vậy thì hết cứu nổi rồi.

Người đàn ông trung niên cười khinh thường rồi đi về phía Dương Phàm.

“Mày vừa nói cái gì, tao không nghe…’

“Rầm.”

Trước khi hắn ta nói xong, Dương Phạm đã kịp chộp lấy hắn ta rồi ném hắn vào không trung.

Hắn trực tiếp ném Kiếm Trần ra xa hơn mười mét.

Nếu đã là hậu thuẫn của Mộ Dung cổ thì đương nhiên không cần phải dài dòng nữa.

Cả không gian lập tức yên tĩnh…

Tất cả mọi người đêu ngây ngốc, không ai CÓ thể ngờ Dương Phàm thế mà lại dám ra tay trước.

Càng không thể đoán được chỉ bằng một tay mà hắn có thể tùy tiện ném Kiếm Trần bay đi

Vài năm trước, lúc nhà họ Mộ Dung và nhà họ Âu Dương tranh giành quyền lợi, Kiếm Trần cũng xuống núi, hắn ta đã dùng uy lực của mình ép nhà họ Âu Dương nhượng bộ.

Đã mấy năm trôi qua rồi, thực lực của hắn ta càng lúc càng mạnh hơn mới đúng chứ.

Chẳng lẽ Kiếm Trần này là giả sao?

Tiểu đệ bên cạnh Mộ Dung cổ chỉ vào Dương Phàm và mắng chửi: “Mày chết đi, con

mẹ mày thế mà dám…’

“Bụp”

Dương Phàm đấm hắn ta một cát ngay lập tức tên đó phun ra một màn sương máu hòa tan vào trong không khí.

Hiện trường lại biến thành một mảnh yên tĩnh, những người vây xem náo nhiệt cũng ồ ạt trốn ra xa để tránh bị liên lụy.

Hai cô gái đỉ cùng cũng hét lên rồi bỏ chạy thật xa.

Mộ Dung cổ là người duy nhất còn đứng gần Dương Phàm.

Theo bản năng, Mộ Dung cổ cũng lùi lại hai bước, hai chân của anh ta không khỏi run ray.

Kiếm Trần đứng dậy, nổi giận đùng đùng lao về hướng Dương Phàm.

Hắn ta không nghĩ Dương Phàm lại mạnh hơn hắn ta, dù sao, ở lứa tuổi đó thì làm sao một người trẻ như vậy lại có tu vi cao như thế chứ?

Hắn ta bước tới rồi hung hăng nói: “Chàng trai trẻ, mày không tuân thủ võ đạo, dám đánh lén tao sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK