Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần - Dương Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đám người có người kinh ngạc kêu lên.

"Thật lãng mạn, cậu Khổng muốn cầu hôn à?"

Chỉ thấy Khổng Học Văn lấy ra một chiếc hộp từ trên người, từ từ mở ra trước mặt Hầu Hiểu Linh.

Sau đó anh ta quỳ một gối xuống đất, nói: "Hiểu Linh, chuyện trước đây đều là lỗi của anh. Anh đã không ở bên em khi em cần anh nhất."

"Em biết anh thật lòng với em mà, anh sẽ dùng hành động thể hiện…"

Hầu Hiểu Linh không ngờ anh ta lại hành động như vậy nên cũng không biết phải làm sao.

Khi tỉnh táo lại, Hầu Hiểu Linh trực tiếp ngắt lời Khổng Học Văn.

"Đừng dây dưa với tôi nữa được không, cất khuôn mặt giả tạo của anh đi."

Lời nói của Hầu Hiểu Linh khiến những vị khách có mặt đều ngơ ngác.

Nhìn thấy nghi thức này, khách mời xung quanh đã bắt đầu cảm động, chuẩn bị sau khi Khổng Học Văn thổ lộ tình cảm xong sẽ hô to: Đồng ý đi.

Không ngờ, Hầu Hiểu Linh đã trực tiếp ngắt lời Khổng Học Văn mà vẻ mặt còn chán ghét như vậy.

Khổng Học Văn không hề nản lòng mà nói tiếp: "Hiểu Linh, hãy cho anh một cơ hội để giải thích với em, anh có nỗi khổ riêng."

"Anh hứa cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của em, vì em..."

Hầu Hiểu Linh lại không khách sáo ngắt lời anh ta: "Anh làm như vậy chỉ khiến tôi càng ghét anh thêm, đừng nói nữa, tôi không đồng ý."

Bị Hầu Hiểu Linh từ chối trước mặt nhiều người như vậy, Khổng Học Văn cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Anh ta đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng hỏi: "Tại sao, tại sao em không thể cho anh một cơ hội?"

Anh ta chỉ về phía Dương Phàm đứng bên cạnh, giận dữ hét lên: "Bởi vì anh ta đúng không?"

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Dương Phàm, không ngờ hôm nay bọn họ còn chứng kiến ​​một mối tình tay ba.

Khi bọn họ nhìn thấy Dương Phàm còn nắm tay Tô Mộng Dao, bọn họ lập tức khiếp sợ, không phải tình tay ba, mà là bùng binh!

Tô Mộng Dao đỏ mặt, vội vàng rút tay ra.

Hầu Hiểu Linh nghiêm nghị nói: "Khổng thiếu, tại sao tôi lại từ chối anh thì trong lòng anh tự hiểu rõ, đừng có ở đây cố tình gây sự nữa."

Thấy tình thế xấu hổ, một người trong đám đông lấy ra một hộp quà bước ra.

"Sở trưởng Hầu, chúc mừng ông đã thoát khỏi nỗi ám ảnh của bệnh tật, đây là một chút tấm lòng của tôi."

Nghe xong, những người xung quanh nhanh chóng lấy quà ra tặng, lúc này mới tránh tình huống trở nên khó xử như vậy.

Khổng Học Văn vẫn không chịu bỏ cuộc, chỉ vào Dương Phàm nói: "Nhìn thấy chưa, hắn không có quan tâm em, cả quà cũng không chuẩn bị."

Dương Phàm xụ mặt, tên này cứ nhắm vào hắn, xem ra hắn phải dạy cho anh ta một bài học.

Khổng Học Văn tiếp tục nói: "Anh thừa nhận...(bủm)..."

Anh ta vừa mở miệng thì chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể tán loạn, thình thịch một tiếng, anh ta lại xì hơi.

Mọi người có mặt tại hiện trường đều muốn cười nhưng lại ngượng ngùng nên đành che miệng lại

Khổng Học Văn cũng cảm thấy xấu hổ, đành điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói: "Hiểu Linh, trong lòng anh em là...(bủm)..."

Khổng Học Văn lại không kiểm soát được mà tiếp tục xì hơi.

Lần này mọi người không thể chịu nổi nữa, cười phá lên.

Mặt mo của Khổng Học Văn đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Không còn mặt mũi ở lại đây nữa, anh ta vội vàng chui vào đám người.

Dương Phàm nhìn cảnh đó với vẻ trêu đùa, miệng nở một nụ cười đê tiện.


Muốn làm tôi xấu hổ à? Ha ha, hắn mà bị gì thì đến gấu trúc lớn cũng không có cơm ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK