Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần - Dương Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Hầu Hiểu Linh mới đi sang một bên.

Tô Mộng Dao mỉm cười hỏi Dương Phàm: "Ôm ấp người đẹp có phải rất thoải mái không?"

Dương Phàm cũng không thấy có chỗ nào sai nên thuận miệng trả lời: "Rất tốt."

Hắn chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhói, Dương Phàm gần như hét lên.

Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm đầy khiêu khích.

Đúng là cầm thú mà, có Đường Ngọc Yên ở nhà, hàng xóm là Vương Lệ Trữ, lại mập mờ với Hầu Hiểu Linh.

Không biết bên ngoài còn bao nhiêu người nữa.

Dương Phàm bị cô ấy nhìn như vậy trong lòng cảm thấy nhột nhột, vừa rồi không phải cô ấy đã đồng ý sao, tại sao sau đó lại còn tính sổ?

Hắn giả vờ bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười: "Thật ra, anh muốn khiêu vũ với em nhất."

Nghe vậy, Tô Mộng Dao nở nụ cười nhưng ngoài mặt lại nói: "Ai muốn khiêu vũ với anh."

Dương Phàm trực tiếp nắm lấy bàn tay trắng nõn mượt mà của Tô Mộng Dao: "Có nhảy hay không cũng không phải do em quyết định."

Khi hắn đang muốn kéo Tô Mộng Dao đi khiêu vũ thì có một người đàn ông đi tới.

Người đàn ông này khó mà mô tả đặc điểm khuôn mặt, tóm lại là một khuôn mặt của tiểu nhân, dáng vẻ của hắn ta khiến người ta cảm thấy như mọi tiếng rắm ở nơi công cộng đều xuất phát từ hắn ta.

Gã thanh niên có vẻ ngoài kỳ lạ kia đi đến trước mặt Dương Phàm, lạnh lùng nói: "Nhóc con, sau này mày tránh xa Hầu Hiểu Linh ra."

Dương Phàm nghe vậy thì sửng sốt, đây là thằng ngốc từ đâu chui ra thế, não nhúng nước à?

Hắn mỉm cười, hỏi: "Ai chưa kéo quần lên mà để lộ anh ra thế?"

Vẻ mặt gã thanh niên có vẻ ngoài kỳ lạ kia tối sầm, khinh thường nói với Dương Phàm: "Nhóc con, mày đừng tưởng biết chút y thuật thì ngon."

"Tao tên Khổng Học Văn, dạy dỗ thằng nghèo hèn như mày thì tao không cần nhờ đến sức mạnh gia tộc, tao là võ giả Luyện Khí Cảnh."

"Nếu không phải tao sợ làm Hiểu Linh không hiểu, tao đã ra tay dạy dỗ mày từ lâu rồi."

Dương Phàm không nhịn được bật cười, anh ta chắc thuộc loại người tự tin thái quá rồi nhỉ?

Tất nhiên hắn nhìn ra Khổng Học Văn trước mặt là võ giả Luyện Khí Cảnh, chỉ là mới vừa đột phá đến Luyện Khí Cảnh mà thôi.

Một võ giả Luyện Khí Cảnh mà cũng đáng để kiêu ngạo thế à?

Hắn cười khẩy, lên tiếng nói: "Dạy dỗ tôi ư? Nếu không phải tôi lười chấp nhặt với loại gà mờ như anh, thì giờ này anh đã nằm dưới đất rồi."

Dương Phàm nói cũng là sự thật, chỉ là một võ giả Luyện Khí Cảnh, Dương Phàm chỉ cần một ngón tay là có thể đánh bay anh ta.

Tô Mộng Dao ở bên cạnh kéo tay áo Dương Phàm, lên tiếng khuyên nhủ: "Thôi mà Dương Phàm, đừng chấp nhặt với anh ta."

Tô Mộng Dao nhận ra Khổng Học Văn, là em trai của Khổng Học Vũ - bạn trai Tô Phỉ.

Nói cho cùng thì cũng là họ hàng, nếu Dương Phàm thật sự ra tay dạy dỗ anh ta thì cha mẹ cô ấy cũng mất mặt.

Mặc dù cô ấy rất ghét Khổng Học Vũ, càng ghét gã Khổng Học Văn đã phá hỏng buổi khiêu vũ của cô ấy và Dương Phàm hơn.

Khổng Học Văn bên cạnh cười lạnh, nói: "Hôm nay nể mặt Tô Mộng Dao nên tao không chấp nhặt với mày, sau này nếu tao còn thấy mày đi cùng Hầu Hiểu Linh, tao đảm bảo sẽ đánh gãy chân mày."

Tô Mộng Dao bên cạnh vốn đang sốt ruột muốn cùng Dương Phàm đi khiêu vũ, nghe Khổng Học Văn nói vậy thì cũng cau mày.

"Anh không thấy là Hầu Hiểu Linh chủ động mời Dương Phàm khiêu vũ sao, anh có bản lĩnh thì đi dạy dỗ Hầu Hiểu Linh, ở đây nói nhảm làm gì?"

Khổng Học Văn mặt tối sầm, nói với Tô Mộng Dao: "Quản chặt thằng đàn ông của cô lại."

"Loại phế vật như thế này không xứng để tiếp xúc với Hiểu Linh, Hiểu Linh chỉ cảm ơn mày đã ra tay chữa bệnh thôi, nếu để tao thấy mày còn dây dưa với cô ấy, tao sẽ giết mày."

Lời còn chưa dứt, Hầu Hiểu Linh đã đi tới.

Khi Khổng Học Văn đi tới, cô ta đã chú ý rồi, thấy Khổng Học Văn đến gây chuyện với Dương Phàm, cô ta liền đi thẳng tới.

"Khổng Học Văn, anh làm gì đấy? Dương Phàm là khách quý mà cha tôi mời đến hôm nay, anh đừng có gây chuyện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK