Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột phá cấp S, đầu tiên cần cảm ngộ được một tia pháp tắc giữa trời đất, thông qua một tia pháp tắc này hấp thu linh lực, cải thiện bản thân, Long Kinh Thiên thiên phú dị bẩm, dựa cách thức được thuật lại trên đó, cuối cùng cảm ngộ được một tia pháp tắc hệ Kim!

Nhưng ông lại không ngờ rằng, vào thời điểm quan trọng nhất trong việc đột phá của ông, linh khí của hành tinh này lại thiếu nghiêm trọng. Không cung cấp đủ năng lượng cần cho việc đột phá cơ thể. Nhưng đã đột phá được một nửa, không thể dừng lại, cho nên sau khi miễn cưỡng đột phá, cơ thể ông cũng bị phá hủy trong một mớ hỗn độn.

Mấy năm gần đây, ông đang tìm cách tu bổ thương thế của thân thể, nhưng lại tìm không ra, chỉ có thể về Long tổ.

Lúc trước ông chiến đấu với mười cường giả cấp S nhóm Uy Đế, liền sử dụng một tia pháp tắc hệ Kim giữa trời đất, dung nhập vào trong thần kiếm Tử Vi, nên tạo ra vết thương lớn. Thế nhưng, không đủ linh lực để chống đỡ, vết thương trong cơ thể càng nặng thêm

Nhưng ông vẫn luôn không thể hiện gì trước mặt nhóm người Uy Đế, lúc giết chết Sơn Bản Kiện Nhất và Yili, cơ thể của ông đã hơi chịu không nổi, may Uy Đế kịp thời xin tha, ông cũng nhân cơ hội thu hồi đòn tấn công của mình. Nếu không thì, ông kiệt sức mà chết!

"Sư phụ, vậy bây giờ người vẫn có thể tìm kiếm linh dược chữa trị thân thể không?" Hoàng Thừa Quốc hỏi.

"Linh dược đâu dễ kiếm vậy! Haiz, đáng tiếc ta chỉ lĩnh ngộ một tia pháp tắc hệ Kim, sát phạt chủ hệ Kim, vô cùng sắc bén, ngược lại sẽ tăng thêm thương thế cho ta! Nếu ta có thể lĩnh ngộ hệ Mộc, vậy ta còn có thể hấp thu thảo mộc chi linh chữa trị bản thân". Long Kinh Thiên thở dài nói: "Nhưng con cũng tạm thời đừng lo lắng, lần này chỉ hơi kiệt sức thôi, ông trời muốn mạng của Long Kinh Thiên ta không có dễ đâu! Thế nhưng, ta cũng chỉ có thể ra tay hai lần, vượt quá ba lần, ta chắc chắn sẽ chết!"

"Thế nhưng, may mà đám cường giả cấp S của thế lực Liên minh chúng thần bị chấn động lần này, chắc hẳn một thời gian tới họ cũng không dám khiêu khích Long tổ, thời gian này, ta lại tìm kiếm một ít thần dược, trị liệu vết thương!" Long Kinh Thiên cười nói.

"Sư phụ, con nói toàn bộ thành viên Long tổ ra ngoài tìm giúp người!" Hoàng Thừa Quốc nói.

"Không cần đâu! Thần dược khó kiếm, ta đã tìm lâu như vậy rồi cũng không thấy, hơn nữa dường như ta đã tìm kiếm khắp Hoa Hạ rồi, không hề có! Bây giờ thực lực Long tổ vẫn chưa quá mạnh, lại có mâu thuẫn lớn giữa các thế lực nước khác, vẫn không nên đi ra ngoài!" Long Kinh Thiên nói.

Hoàng Thừa Quốc chỉ gật đầu.

"Yên tâm, chỉ cần ta không ra tay, ta vẫn còn sống ít nhất ba năm!" Long Kinh Thiên nói. Hoàn toàn không để ý đến tuổi thọ ngắn ngủi của mình.

...

Trận đấu xảy ra trên Thái Bình Dương giống như cơn bão lan rộng khắp thế giới!

Đã nhiều năm rồi, Long Kinh Thiên lại xuất hiện lần nữa, không hề nao núng chống lại bảy cường giả cấp S, còn giết chết hai người! Làm toàn bộ người đứng đầu các đại thế lực đều kinh sợ!

Thành viên ẩn nấp trong Hoa Hạ cũng nhận được mệnh lệnh, toàn bộ rút khỏi Hoa Hạ!

Trong đó có tiểu quốc đảo, cách Hoa Hạ rất gần. Bây giờ tiểu quốc đảo chỉ còn hai cường giả cấp S, họ sợ Long Kinh Thiên chạy qua giết toàn bộ hai người họ, cùng ngày hôm đó liền sai cường giả cấp A mang một quả Huyền cảnh và mười đóa nhụy hoa màu tím cho Long tổ.

Lúc cường giả cấp A kia đến Long tổ, hai chân liên tục run lẩy bẩy! Sợ bản thân bị giết chết!

Thế nhưng, Long tổ cũng không làm vậy, các thế lực khác cũng rất nhanh chóng đem đền bù của mình đến.

Toàn bộ mười lăm quả Huyền Cảnh, còn có một trăm năm mươi đóa nhụy hoa màu tím, làm thực lực của Long tổ tăng vọt trong nháy mắt. Như nhóm người Triệu Phong Cực, Lang dã vương Tôn Kiện cũng đột phá lên cấp A thông qua quả Huyền cảnh!

Thành phố Hải cuối cùng yên bình trở lại.

Cái chết của hai cường giả cấp S cũng hoàn toàn trấn áp các thế lực nước ngoài, tin rằng trong một thời gian dài, thành phố Hải sẽ không bị sự quấy nhiễu của các dị năng giả nước ngoài khác.

Dương Thiên cũng biết được tin này, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Long Kinh Thiên vừa quay về Long tổ, hơn hai trăm dị năng giả nước ngoài trong thành phố Hải bị giết toàn bộ, hơn nữa một người đối mặt với một số cường giả cấp S của các thế lực khác, không hề e sợ, không chỉ áp chế được họ, còn giết chết hai người.

Dương Thiên ân hận không thể nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Sư phụ, người nói Long Kinh Thiên sao có thể đấu với nhiều cường giả cấp S như vậy?" Dương Thiên tò mò hỏi.

Vì cường giả cấp S, lại có thể áp chế được mười vị cường giả cấp S còn lại, còn có năng lực giết chết họ, chuyện này có thể dùng phép màu để chứng minh.

"Ha ha, ước chừng Long Kinh Thiên đã tiếp xúc đến một tia pháp tắc, đột phá cấp S rồi!" Huyền Hư đạo nhân thản nhiên nói.

"Sư phụ, vậy sau khi đột phá cấp S là gì?" Dương Thiên hỏi. Trong tưởng tượng của hắn, cấp S đã là sự tồn tại mạnh nhất trên hành tinh này.

"Trong dị năng giả, chỉ cần lĩnh ngộ đến một tia pháp tắc của bất kì nguyên tố nào giữa trời đất, có thể dùng sức mạnh của trời đất, cải thiện thân thể, pháp tắc dung hợp trong chiêu thức, cho dù sử dụng chiêu thức bình thường, nhưng đã được bổ trợ của pháp tắc, cũng sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ!" Huyền Hư đạo nhân nói.

"Quy tắc nguyên tố trời đất?" Dương Thiên tò mò hỏi.

"Ha ha, ngươi cũng không cần hâm mộ, lúc ngươi đạt đến Luyện xương viên mãn, thực lực cũng không yếu hơn Long Kinh Thiên.
Chương 222 San San rầu rĩ không vui

Dương Thiên kích động trong lòng, sau một tháng hắn phải mở ra cảnh giới Luyện máu. Sau khi qua Luyện huyết cảnh, liền đến Luyện xương cảnh, Luyện xương cảnh viên mãn, lại có thể tương đương với Long Kinh Thiên?

Dương Thiên vô cùng mong chờ ngày đó.

Bây giờ còn có một tháng, Dương Thiên kết thúc tu luyện, ngoài tôi luyện binh khí ra thì không còn gì để làm!

"Đúng rồi! Con đồng ý với San San một tháng sau phải về nhà thăm cô bé!" Dương Thiên đột nhiên nhớ ra mình rời đi sau tết, đã hẹn ước với em gái mình.

Khởi động xe BMW của mình, Dương Thiên ngồi trong xe, nhìn cảnh vật đông nghịt, hơi thở dài.

Hắn cảm thấy mình giống như hơi tách rời với xã hội này, người khác đều đang bận học hành, làm việc, còn hắn vẫn bận tu luyện, thậm chí ở dưới đáy biển ba tuần.

Thế nhưng, con đường tu hành vốn dĩ đơn độc, phải đánh đổi một cái gì đó. Dương Thiên vứt bỏ cảm xúc trong lòng, ánh mắt lại trở nên kiên định.

Lái xe về nhà, Dương Thiền liền đến nhà, nhưng trong nhà không có ai.

Dương Thiên nhìn đồng hồ, hơn ba giờ chiều, lát nữa em gái sẽ tan học?

"Ơ, cậu nhóc, xe này có đắt không?" Một ông già tầm năm sáu mươi tuổi đi ra từ phòng bảo vệ, nhìn xe của Dương Thiên, tán thưởng nói.

"Ha ha, không bao nhiêu tiền!" Dương Thiên mỉm cười, quay người trở lại xe lấy ra một bao thuốc lá, đưa một điếu qua. Hắn không hút thứ đồ này, nhưng mua một ít để trong xe.

Hắn quen ông già này, lúc hắn học cấp hai thì đã ở đây rồi, không ngờ rằng bây giờ vẫn còn ở.

Ông già bảo vệ cũng không khách sáo, nhận lấy điếu thuốc của Dương Thiên, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say sưa, thái độ với Dương Thiên càng thêm hòa nhã.

"Cậu nhóc đến đón người sao?" Ông già nói chuyện.

Dương Thiên gật đầu.

"Cậu nói xem cậu đón ai? Toàn bộ học sinh trường này tôi đều quen!" Ông già kiêu ngạo nói.

Dương Thiên cũng không nghi ngờ, thật ra, ông già đã làm bảo vệ ở đây hai mươi mấy năm, quen rất nhiều người.

"Tôi đến đón em gái! Cô bé tên là Dương San!" Dương Thiên cười nói.

"Dương San! Ồ, tôi biết cô bé, thành tích rất tốt, đúng rồi, cô bé còn có một người anh rất mập, lớn lên gọi là cậu mập, tôi rất có ấn tượng, thế nhưng thành tích đặc biệt tốt, lúc đầu còn ở trường chúng tôi thi được thành tích đứng nhất Nhất Trung huyện A!" Ông già bảo vệ nói xong, kinh ngạc nhìn Dương Thiên.

"Tôi chính là Dương Thiên mập mập đó, không ngờ rằng ông Lý vẫn nhớ đến tôi?" Dương Thiên cười nói.

"Ha ha, thằng nhóc cậu rời trường nhiều năm, lại trở nên ốm như vậy!" Ông Lý nhìn Dương Thiên kinh ngạc nói. Dù sao Dương Thiên tốt nghiệp từ trường học này, ông ta nhìn liền cảm thấy thân quen.

Một lát sau, ở đây dần dần có nhiều người đến, có người lái xe, cũng có người lái xe điện, còn có người đạp xe xích lô. Đều là phụ huynh đến đón con cái.

"Reng reng reng! Reng reng reng!" Đột nhiên tiếng chuông trường học vang lên.

Trong nháy mắt sân trường vang lên tiếng hoan hô của rất nhiều học sinh. Bây giờ vẫn là đầu xuân, trời tối rất sớm, cho nên San San có lẽ bốn giờ tan học.

"A a a! Tan học rồi!" Chưa đến mười mấy giây, liền có đứa nhóc hưng phấn xông ra ngoài, tìm cha mẹ hoặc ông bà của mình, hò reo một tiếng, chạy qua đó.

Dương Thiên vừa tán gẫu với ông Lý, vừa tìm kiếm bóng dáng của San San.

Thị lực Dương Thiên không tệ, một lát liền nhìn thấy Dương San, cô bé đeo ba lô nhỏ đằng sau, nhưng dáng vẻ lại rầu rĩ không vui, sau lưng còn có vài đứa bạn học.

"San San!" Dương Thiên liền gọi.

San San ngẩng đầu nhìn, liền thấy anh trai của mình, trở nên vui mừng, bỏ rơi bạn học của mình, vội vàng chạy qua, bổ nhào vào người Dương Thiên nói: "Anh!"

Dương Thiên lập tức ôm lấy San San, yêu chiều vuốt cái đầu nhỏ của cô bé nói: "Ông Lý, vậy tôi đưa San San về nhà".

Ông Lý cười ha ha gật đầu. Dương Thiên vừa lấy bao thuốc kia đưa cho ông Lý, dành được cảm tình của ông ta.

"Ha ha, sao anh lại đến đây?" San San vui mừng hỏi. Trong ấn tượng của cô bé, anh trai đi học rất lâu rồi.

"Đồ ngốc, anh chẳng phải đã đồng ý một tháng liền trở về thăm San San sao?" Dương Thiên mỉm cười cưng chiều.

"Ồ ồ!" San San gật cái đầu nhỏ của mình.

Dương Thiên mỉm cười với mấy đứa nhỏ đằng sau, những đứa nhỏ này hắn đều quen, đó là nhóm Tiểu Bàn.

"San San, vừa nãy thấy em rầu rĩ không vui, sao thế?" Dương Thiên ôm em gái mình, hỏi.

San San lại bĩu môi, không nói gì.

"Anh trai San San, chúng em biết. Mỗi ngày San San đều một mình về nhà, không có ai đến đón cậu ấy, bị Hoàng Đình Đình chế nhạo ở trên lớp!" Tiểu Bàn giơ tay lên, vội nói.

"Ồ!" Dương Thiên mỉm cười. Trong đám nhóc còn có chuyện này.

Thế nhưng, chuyện của Dương Thiên và Dương San chính là như vậy. Trước đây nhà họ rất nghèo, Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan đều bận đi làm, cho nên tính tự lập của Dương Thiên và Dương San rất mạnh, trước giờ tan học cũng không có ai đến đón.

Sờ cái đầu nhỏ của San San, Dương Thiên cười nói: "Đi, San San, hôm nay anh đích thân lái xe đến đón em về nhà!"

"Vâng ạ!" San San mừng rỡ, vội vàng leo xuống người của Dương Thiên, ánh mắt nhìn sang, liếc một chút liền thấy xe BMW của Dương Thiên, vui mừng chạy qua.
Chương 223 Ông nội Vương Nhã Lộ qua đời 1

“Các em lên xe đi! Anh đưa các em về nhà.” Dương Thiên mỉm cười nói với nhóm Tiểu Bàn.

Mấy đứa trẻ nhóm Tiểu Bàn nhìn thấy San San chạy đến bên cạnh chiếc BMW kia thì vô cùng hâm mộ, bây giờ lại nghe Dương Thiên nói như thế, đứa nào cũng tươi cười hớn hở.

Lũ trẻ làm gì từng được nhìn thấy chiếc xe nào vừa to vừa ngầu như vậy cơ chứ.

Dương Thiên mỉm cười, nhà của mấy đứa trẻ này cũng ở gần nhà Dương Thiên. Lần này hắn tới đón em gái, tiện đường đưa lũ trẻ về cũng không sao, dù sao cũng cùng một công đi.

Đúng lúc này, có một cô bé chạy ra khỏi khuôn viên trường học, bên cạnh cô bé còn có một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, đeo kính mắt, nhìn rất hiền lành văn nhã.

Cô bé này rất đáng yêu, gương mặt thanh tú, hai bím tóc lắc qua lắc lại. Nhưng khi San San nhìn thấy cô bé này thì lại không vui vẻ chút nào.

“San San, em làm sao thế?” Dương Thiên tò mò hỏi.

“Anh ơi, đó chính là Hoàng Đình Đình!” Tiểu Bàn vội vàng nói.

“Ồ?” Dương Thiên buồn cười nhìn em gái mình, nhưng cũng không có ý định quản. Mấy chuyện giận dỗi của trẻ con cứ để trẻ con giải quyết, người lớn không nên tham gia vào.

“Hừ! Hoàng Đình Đình! Không phải cậu nói là không có ai tới đón tôi sao? Cậu nhìn đi, đây là anh trai tôi, còn đây là xe của anh trai tôi. Xe của anh ấy vừa to vừa đẹp hơn chiếc xe nhà cậu rất nhiều!” San San nhìn về phía Hoàng Đình Đình, đắc ý nói.

Thành tích học tập của San San và Hoàng Đình luôn là thứ nhất và thứ hai của lớp, ngày thường rất thích cạnh tranh với nhau.

“Hừ!” Hoàng Đình Đình nhìn chiếc xe BMW của Dương Thiên thì khẽ hừ lạnh một cái, sau đó quay đầu nói với người đàn ông mập mạp đằng sau: “Cha ơi, con cũng muốn cha mua một chiếc xe đẹp như thế này.”

Xe của người đàn ông mập mạp này là một loại xe bình thường, lại còn mua với giá rẻ, hoàn toàn không so sánh được với chiếc BMW của Dương Thiên. Cả kiểu dáng và chất lượng đều thua xa.

Người đàn ông trung niên mập mạp cười khổ. Ông ta biết chiếc xe này của Dương Thiên chính là BMW M6, trị giá hơn hai triệu, có thể mua được mấy chục chiếc xe của ông ta!

Người này nhìn về phía Dương Thiên, mỉm cười gật đầu một cái, sau đó kéo con gái mình đi. Trên đường còn có thể nghe được tiếng Hoàng Đình Đình khóc lóc làm loạn.

“Hừ! Anh trai của em lợi hại nhất!” San San giống như tướng quân đánh thắng trận, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Được rồi, đi thôi!” Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn San San, sau đó khởi động xe, lái về nhà!

Sau khi đưa nhóm Tiểu Bàn về nhà, Dương Thiên và San San cũng về nhà mình.

Lúc này, Thẩm Tân Lan cũng đã trở lại.

“Ô? Tiểu Thiên, con về rồi à?” Thẩm Tân Lan nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng vui vẻ: “Để mẹ ra chợ mua thêm chút thức ăn.”

Thẩm Tân Lan vui vẻ cầm thêm tiền đi chợ.

Chờ đến khi một bàn thức ăn bày biện xong xuôi thì Dương Gia Quốc cũng về nhà.

Một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối.

Ăn cơm xong xuôi, chờ San San đi vào phòng làm bài tập thì Dương Thiên lại nói cho Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan biết chuyện chiều nay mình gặp được.

Sự ganh đua giữa đám trẻ con bây giờ rất nghiêm trọng, Dương Thiên cũng cảm thấy cần phải đưa đón San San lúc tan học.

Bây giờ đường xá đông đúc, xe cộ lại nhiều, con đường tan học cũng không quá an toàn. Mặc dù đường từ trường về nhà của San San rất gần, nhưng nếu lỡ không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sau này có hối hận cũng không kịp.

“Mẹ bọn trẻ này, tôi cảm thấy Tiểu Thiên nói rất có lý. Sau này tôi sẽ đi đón San San tan học.” Dương Gia Quốc cũng tán thành chuyện này.

Lúc trước bọn họ cũng có để ý tới chuyện này, nhưng không coi trọng lắm.

Dương Thiên nói tiếp: “Cha mẹ, bây giờ trong nhà chúng ta không thiếu tiền, cha mẹ không cần phải làm việc nữa, cứ hưởng thụ cuộc sống là được. Còn nữa, cha đi học lấy bằng lái xe đi, sau đó nhà chúng ta mua một chiếc xe nữa. Như thế thì cha tiện đưa đón San San hơn!”

“Tiểu Thiên, cha mẹ con bận rộn nửa đời người rồi, bây giờ nếu bảo cha mẹ ở nhà không làm gì thì cha mẹ buồn tay buồn chân lắm.” Thẩm Tân Lan cười nói.

“Đúng vậy, Tiểu Thiên, nếu con bảo mua xe thì còn được, nhưng bảo cha mẹ không làm việc nữa thì khó lắm.” Dương Gia Quốc nói.

Dương Thiên biết tính cách của cha mẹ mình, nếu như cha mẹ hắn đã nói như vậy thì hắn cũng không nói nhiều nữa.

“Tiểu Thiên, đúng là cha mẹ đã xem nhẹ cảm giác của San San. Từ nay về sau, ngày nào cha mẹ cũng sẽ đưa đón con bé đi học. Con yên tâm!” Thẩm Tân Lan cười nói.

...

Dương Thiên ở nhà ba ngày rồi lại đi. Lái xe đến đường cao tốc, Dương Thiên đột nhiên nghĩ tới Vương Nhã Lộ đã lâu không gọi điện cho mình. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó lập tức lái xe về hướng thành phố Đồng, chạy tới bệnh viện mà ông cụ Vương đang nằm.

Dương Thiên gọi điện thoại cho Vương Nhã Lộ, nhưng điện thoại của cô đã tắt máy.

Hắn mua chút trái cây, đi thẳng tới phòng bệnh của ông cụ Vương. Nhưng trong phòng lại không có người.

“Cho tôi hỏi bệnh nhân nằm ở phòng này đi đâu rồi?” Dương Thiên nhìn thấy một y tá đi tới thì vội vàng hỏi.

“Cậu muốn hỏi ông cụ mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối đó sao?” Y tá hỏi lại.

Dương Thiên gật đầu.

“Ông cụ mất cách đây một tuần rồi, cháu gái ông ấy đã đưa ông ấy ra ngoài, chắc đã được hỏa táng rồi!” Y tá nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK