Ngoại trừ người đàn ông trung niên này thì còn một lão giả và một thanh niên nữa. Thông qua lời kể của Trương Đại Hổ, Dương Thiên biết được người thanh niên kia chính là người cầm đầu, Nói như vậy thì người đàn ông trung niên và vị lão giả kia chỉ là bảo tiêu của người thanh niên kia mà thôi.
Dương Thiên ước lượng một chút, nếu như dựa vào thực lực hiện tại của hắn thì cũng có thể đánh lui toàn bộ nhóm Trương Đại Hổ trong thời gian ngắn.
Chưa nhìn thấy người thì Dương Thiên không thể ước lượng được thực lực của bọn họ.
Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Đại Hổ: “Ông nói chuyện với bang Lang một chút, hẹn một nơi gặp mặt, tôi sẽ đích thân đi gặp bọn họ!”
“Vâng! Cậu chủ!” Trương Đại Hổ vô cùng vui mừng.
...
Đây là một KTV vô cùng xa hoa, cũng là một trong những căn cứ của bang Lang.
Lúc này, trong phòng có mấy người đang ngồi.
Có năm người đàn ông trung niên ngồi ở hai bên, trên người trên mặt bọn họ đều có những vết sẹo lớn nhỏ, trên cổ còn có hình xăm con sói, vừa nhìn đã biết không phải loại người lương thiện.
Nếu những người trong thế giới ngầm nhìn thấy những người này thì sẽ lập tức run sợ, bởi vì đây chính là năm vị thủ lĩnh của bang Lang, khiến người khác vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Tuy nhiên, năm vị thủ lĩnh bình thường cao cao tại thượng, lúc này lại cung kính nhìn ba người đàn ông đang ngồi vị trí trung tâm.
Người bên trái là một người đàn ông trung niên, người này to cao vạm vỡ, thân hình cường tráng vô cùng đáng sợ. Đôi mắt ông ta lộ ra vẻ tinh anh, gương mặt tràn đầy sự cảnh giác.
Bên phải là một lão giả trông điềm đạm hơn, già nua nhưng khí thế tỏa ra từ người ông ta vẫn khiến năm vị thủ lĩnh của bang Lang không tài nào thở nổi.
Người thiếu niên ở giữa tươi cười niềm nở, mặc dù không làm gì cả nhưng khí chất kiệt ngạo bất phàm của anh ta vẫn khiến người khác cảm thấy khó mà ở chung. Hơn nữa, người đàn ông trung niên và lão giả kia lại vô cùng cung kính người này, chứng tỏ thân phận của anh ta vô cùng cao quý.
Năm vị thủ lĩnh bang Lang đều biết điểm mạnh của ba người này.
Khi những người này mới tới bang Lang thì không ai để ý cả, nhưng ngay sau đó người đàn ông trung niên kia đã đánh gục tất cả các thành viên của bang Lang. Tiếp theo, năm người bọn họ cũng bị một tay người đàn ông ngoại quốc này đánh bại.
May mắn là những người này không phải tới để gây phiền phức mà là tới để giúp bọn họ khống chế bang Chiến!
“Uy Nhĩ thiếu gia, người phụ trách bang Chiến hôm nay bị các anh đánh bại đã hẹn chúng tôi ra ngoài gặp mặt . Chúng tôi xin phép ra ngoài chuẩn bị một chút!” Người đứng đầu bang Lang- Kim Lang cung kính nói.
“Ừ, ra ngoài đi!” Uy Nhĩ gật đầu.
Nhìn năm thủ lĩnh của bang Lang lần lượt ra ngoài, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cung kính nói với Uy Nhĩ: “Thiếu gia, chúng ta cần phải để tâm đến con kiến bang Lang như thế sao? Nếu cậu muốn thì tôi sẽ lập tức giết chết năm tên đó, sau đó khống chế toàn bộ bang Lang!”
“Ha ha, Quyển Mộc Vương, ông nghĩ đơn giản nhỉ! Quên mất chúng ta tới đây để điều tra thân phận của người mặc đồ đen kia à? Dựa vào chúng ta thì không biết phải điều tra đến khi nào, bang Lang tuy là con kiến, nhưng nhiều nhân lực, lại rất giỏi điều tra tin tức.” Uy Nhĩ cười.
Quyển Mộc vương? Nếu những người bình thường nghe thấy cái tên này thì chỉ cảm thấy là một cái tên rất kỳ quái.
Nhưng nếu là Dương Thiên thì hắn sẽ vô cùng kinh ngạc. Bởi vì cấp B được phong vương, người đàn ông ngoại quốc này được phong vương chứng tỏ thực lực của ông ta đã đạt tới cấp B!
Đường đường là vương giả cấp B mà lại đột nhiên xuất hiện ở bang Lang!
Thực ra Dương Thiên không biết rằng bởi vì hắn đã gây ra động tĩnh quá lớn ở thành phố Hải, gần như tiêu diệt tất cả các thành viên của những tổ chức khác ẩn nấp ở đây. Điều này chứng minh Dương Thiên có một phương pháp để nhận biết đâu là dị năng giả, đâu là người thường. Nếu như những thế lực khác nắm được phương pháp này thì sẽ nhanh chóng áp dụng lên quốc gia của mình. Đến lúc đó sẽ không phải lo lắng có thành viên tổ chức khác ẩn nấp ở đất nước mình nữa.
“Quyển Mộc vương, suy nghĩ của thiếu gia không phải những kẻ ngu dốt như ông có thể hiểu được đâu.” Lão giả bên cạnh hờ hững nói.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Kim Cương vương nói rất đúng, thiếu gia thiên tư tuyệt trác, hai mươi tuổi đã đạt tới cấp B, tương lai nhất định sẽ trở thành cường giả thứ mười đột phá đến cấp S của Liên minh chúng thần chúng ta!” Quyển Mộc vương lại không chút tức giận, vẻ mặt vô cùng nhiệt tình.
“Ha ha, cấp S là một khái niệm vô cùng mạnh mẽ, Liên minh chúng thần chúng ta có đông thành viên như vậy, nhưng hơn một trăm năm cũng chỉ có chín cường giả cấp S mà thôi, hơn nữa trong đó còn có năm cường giả đột phá thông qua quả Huyền cảnh vương! Muốn đột phá lên cấp S khó khăn lắm, tôi mới chỉ vừa đột phá lên cấp B mà thôi, bây giờ nói những chuyện đó vẫn còn sớm!” Uy Nhĩ thiếu gia cười nói.
“Thiếu gia có tư chất hơn người, gần hai mươi tuổi đã có được thành tựu như thế này rôi, trên thế giới gần như chưa từng có ai như vậy. Cứ theo cái đà này thì chỉ cần có thời gian là thiếu gia sẽ mạnh mẽ được như Uy Đế đại nhân! Tôi tin cho dù không có quả Huyền cảnh vương thì cậu cũng có thể thành công!” Quyển Mộc vương cung kính nói.
Hết chương 186.
Chương 187 Tửu lầu Phúc Tinh 2
Bọn họ nói chuyện để lộ thông tin quá lớn.
Thì ra ba người này đều là cường giả cấp B! Uy Nhĩ thiếu gia, Quyển Mộc vương, Kim Cương vương, ba vương giả cấp B cường hãn! Khó trách nhóm Trương Đại Hổ lại không phải đối thủ của bọn họ.
Hơn nữa, người được gọi là Uy Nhĩ thiếu gia này còn có quan hệ đặc biệt với Uy Đế của Liên minh chúng thần.
Uy Đế, chính là một trong chín cường giả cấp S của Liên minh chúng thần!
“Ha ha, nói mấy chuyện này bây giờ vẫn còn sớm lắm, việc chúng ta cần làm lúc này là làm thế nào để hợp nhất được bang Long, bang Chiến vào với bang Lang!” Uy Nhĩ thiếu gia cười nói.
“Thiếu gia, bang Chiến có một nhóm người, chính là nhóm Trương Đại Hổ, thực lực rất mạnh. Còn bang Long thì đều là những người bình thường, tôi không hiểu tại sao bọn họ lại có thể trở thành thế lực lớn nhất thế giới ngầm thành phố Hải.” Quyển Mộc vương nghi ngờ.
Lúc trước ông ta ra tay nên biết rõ. Thực lực của bang Chiến còn tạm được, nhưng còn bang Long thì thực sự không có chút sát thương nào, đến cả mấy người thủ lĩnh cũng không có gì đặc sắc.
“Không cần biết thực lực của bọn họ như thế nào, dù sao thì sau ngày hôm nay, toàn bộ thế giới ngầm thành phố Hải sẽ phải phục vụ cho chúng ta!” Uy Nhĩ thiếu gia cười.
Quyển Mộc vương và Kim Cương vương đều gật đầu tán thành.
...
Tửu lầu Phúc Tinh là một thương hiệu nổi tiếng của thành phố Hải, mặc dù không phải tài sản của bang Long, bang Lang hay bang Chiến, nhưng thế lực phía sau cũng rất kinh người. Thế nên mọi người đã hẹn nhau ở đây.
Toàn bộ tầng hai được bang Lang bao hết, tầng một vẫn được buôn bán bình thường.
“Ngữ Huyên, em đã đến nơi này bao giờ chưa? Tửu lầu Phúc Tinh là một nhà hàng lâu đời, người bình thường không đủ khả năng ăn ở nơi này đâu!” Một chàng trai cao ráo dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới đây, cười nói.
Đó là Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên.
“Chú anh cũng mở vài nhà hàng, nhưng vẫn kém hơn nơi này một chút. Hôm nay anh đưa em tới đây nếm thử!” Chu Dật Phong mỉm cười, nhìn Tần Ngữ Huyên nói.
Tần Ngữ Huyên gật đầu.
Bây giờ cô và Tần Ngữ Huyên đã bên nhau mấy tháng rồi! Cô cũng hiểu được gia thế của Chu Dật Phong!
Cha mẹ cậu ta là người có tiền, chú của cậu ta còn là một nhân vật lớn ở thành phố Hải.
Bang Long là thế lực khổng lồ của thế giới ngầm thành phố Hải, mà chú của Chu Dật Phong lại chính là một trong năm đại thủ lĩnh của bang Long. Lúc trước cô cũng đã từng nhìn thấy ông ta một lần, khí thế đó khiến cho người khác không rét mà run! Gia sản cũng phải lên tới vài tỷ đồng!
Cha của Tần Ngữ Huyên là một nhà văn nổi tiếng của thành phố Hải, gia cảnh cũng chỉ có thể xem là khá giả chứ hoàn toàn không so được với nhà Chu Dật Phong, chứ đừng nói là nhà chú Chu Dật Phong!
Cha mẹ Tần Ngữ Huyên vô cùng tán thành chuyện Tần Ngữ Huyên và Chu Dật Phong ở bên nhau.
Sau khoảng thời gian bên nhau, Tần Ngữ Huyên cảm thấy con người Chu Dật Phong cũng không tồi, ngoại trừ đôi lúc kiêu căng ngạo mạn ra thì cậu ta đối xử với cô cũng rất tốt.
Không biết sao, Tần Ngữ Huyên lại lơ đãng nghĩ đến Dương Thiên.
Lúc trước Chu Dật Phong đã từng hỏi Chu Nhất Tiền là có biết người nào tên là Dương Thiên không, nhưng Chu Nhất Tiền lại nói mình chưa từng nghe nói đến cái tên đó bao giờ, thế giới ngầm thành phố Hải không có nhân vật này! Bằng không, dựa vào thông tin tình báo của Chu Nhất Tiền thì nhất định không có chuyện ông ta không biết.
Thế nên Chu Dật Phong vẫn luôn âm thầm ảo não, cậu ta đoán Lưu Nham Thanh cung kính Dương Thiên như vậy là vì có chuyện gì muốn nhờ Dương Thiên giúp. Dương Thiên giàu có như vậy cũng là vận may hoặc phát tài lúc nào đó mà thôi.
Sau khi Tần Ngữ Huyên về nhà thì cũng nghĩ như vậy.
Cô và Dương Thiên là bạn học ba năm, gia cảnh nhà Dương Thiên như thế nào cô biết rất rõ ràng. Sau khi thi đại học xong, nhà Dương Thiên vẫn còn rất bình thường, không thể có khả năng chỉ trong thời gian ngắn lại có thể biến thành một đại nhân vật như vậy được.
Thực ra, Tần Ngữ Huyên chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Cô luôn lừa mình dối người, nếu cô đã từ bỏ Dương Thiên để lựa chọn Chu Dật Phong thì Dương Thiên nhất định không được tốt hơn Chu Dật Phong. Nếu không thì cô sẽ cảm thấy lựa chọn lúc trước của mình là sai lầm. Vậy nên, Tần Ngữ Huyên cũng nghĩ như Chu Dật Phong, cho rằng Dương Thiên chỉ gặp may mà thôi. Lưu Nham Thanh có việc gì cần Dương Thiên hỗ trợ nên mới cung kính với Dương Thiên như vậy.
“Ngữ Huyên, món ba ba ở đây cũng ngon lắm, chúng ta gọi một đĩa nhé!” Chu Dật Phong lịch sự hỏi Tần Ngữ Huyên.
Tần Ngữ Huyên mỉm cười gật đầu, xét một cách tổng thể thì cô vẫn khá hài lòng với người bạn trai Chu Dật Phong này.
Lúc trước có không ít nữ sinh đại học An theo đuổi Chu Dật Phong, nhưng Chu Dật Phong đều đã từ chối tất cả. Làm người không lăng nhăng, chỉ chuyên tâm theo đuổi Tần Ngữ Huyên.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Một lát sau, có tám bóng người xuất hiện trước cửa Tửu lầu Phúc Tinh, dẫn đầu là ba người đàn ông nước ngoài. Người đi đầu là một thanh niên ngoại quốc cao lớn, thậm chí còn đẹp trai hơn Chu Dật Phong vài phần.
Sau đó là một người đàn ông ngoại quốc trung niên và một lão giả ngoại quốc, tiếp đến là năm người đàn ông diện mạo hung ác, trên người còn có hình xăm, nhìn qua không dễ chọc.
“Ồ? Không ngờ ở đây còn có mỹ nữ?” Uy Nhĩ thiếu gia đi đằng trước, chán nản nhìn xung quanh, thấy được Tần Ngữ Huyên thì hai mắt sáng lên, mỉm cười bước tới.
Hết chương 187.
Chương 188 Xung đột
“Mỹ nữ, chỗ này đã có ai ngồi chưa? Nếu chưa thì tôi ngồi đây nhé?” Uy Nhĩ thiếu gia hình như nảy sinh hứng thú với Tần Ngữ Huyên, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh cô, hoàn toàn coi Chu Dật Phong như không khí.
“Xin lỗi, tôi và bạn trai tôi đang dùng bữa, hy vọng anh không quấy rầy chúng tôi!” Tần Ngữ Huyên lịch sự nói với Uy Nhĩ thiếu gia.
“Ha ha, vừa đúng lúc tôi cũng thấy đói bụng. Quyển Mộc, mau bảo nhân viên phục vụ mang vài món ăn lên đây, tôi phải trò chuyện với mỹ nữ này một chút!” Uy Nhĩ thiếu gia cười.
“Vâng!” Quyển Mộc vương lập tức gật đầu, ông ta đã quá quen với những chuyện như thế này. Uy Nhĩ thiếu gia trẻ tuổi phong lưu, nhưng trong mắt ông ta, những cô gái được Uy Nhĩ thiếu gia coi trọng đều là có phúc, những người đó phải tu luyện mấy đời mới có được phúc phận này.
“Vị tiên sinh này, mời anh rời đi! Tôi và bạn gái tôi không hoan nghênh anh!” Chu Dật Phong ngồi bên cạnh, vẻ mặt u ám nói.
Mặc dù cậu ta cảm thấy khí thế của người thanh niên ngoại quốc này không bình thường, chứng tỏ thân phận cũng không tầm thường. Nhưng mà bây giờ người thanh niên này lại dám trắng trợn đùa giỡn bạn gái cậu ta, cậu ta không thể để yên được.
Huống hồ, đây là ở thành phố Hải. Chu Dật Phong ở nơi này làm gì sợ ai chứ? Toàn bộ thành phố Hải, làm gì có ai không cúi đầu trước thực lực của bang Long?
“Đúng vậy, tôi không chào đón anh!” Tần Ngữ Huyên hờ hững nói.
Bọn họ đã nói đến như vậy, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ rời đi. Nhưng Uy Nhĩ thiếu gia lại giống như không nghe được, cứ ngồi lỳ ở chỗ cũ.
“Tôi rất thích những nữ sinh Hoa Hạ có cá tính như thế này.” Uy Nhĩ nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Tần Ngữ Huyên, hoàn toàn làm lơ Chu Dật Phong.
Trên thực tế, Chu Dật Phong ở trong mắt anh ta chỉ là một con kiến mà thôi, không đáng để anh ta bỏ vào mắt.
“Hừ! Vị tiên sinh ngoại quốc này, anh không cảm thấy mình rất quá đáng à?” Chu Dật Phong lập tức đứng lên, tức giận nói với Uy Nhĩ.
“Hừ, cậu là cái thá gì chứ? Không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với vị mỹ nữ này sao?” Uy Nhĩ thiếu gia bất mãn nhìn Chu Dật Phong một cái. Ở nước ngoài, kẻ nào dám làm phiền anh ta lúc anh ta nói chuyện với mỹ nữ thì chắc chắn đã bị ném cho chó ăn rồi!
“Cô ấy là bạn gái tôi!” Chu Dật Phong phẫn nộ nói. Nhưng cậu ta không động thủ.
Nếu là người bình thường mà dám làm càn như vậy thì cậu ta đã sớm động thủ rồi. Nhưng người đàn ông ngoại quốc này vừa nhìn đã thấy thân phận không bình thường, thế nên nếu chưa đến lúc bất đắc dĩ thì cậu ta sẽ không lựa chọn động thủ.
“Rất nhanh sẽ không phải bạn gái cậu nữa!” Uy Nhĩ thiếu gia xua tay với Chu Dật Phong: “Cho cậu một cơ hội, bây giờ cậu lập tức chia tay với vị mỹ nữ này, thế thì tôi có thể tha cho cậu!”
Chu Dật Phong nghe Uy Nhĩ thiếu gia nói vậy thì lửa giận trong lòng cháy bùng lên. Cậu ta không muốn phát sinh mâu thuẫn với Uy Nhĩ thiếu gia, nhưng người này lại cứ được nước lấn tới. Nếu như bây giờ cậu ta lựa chọn lùi bước thì Tần Ngữ Huyên sẽ càng khinh thường cậu ta.
Không cần biết người thanh niên trước mắt có thân phận gì, bây giờ cậu ta nhất định phải ra tay.
Chu Dật Phong vung tay lên, nắm đấm giáng thẳng xuống mặt Uy Nhĩ thiếu gia.
Nhưng trước khi nắm đấm này của cậu ta rơi xuống thì đã bị Uy Nhĩ thiếu gia chặn lấy.
Đồng tử của Chu Dật Phong co rụt lại, cậu ta cũng từng đi theo chú mình học võ, tự nhận là đánh năm sáu người cũng không vấn đề. Thế mà người đàn ông ngoại quốc này lại có thể dễ dàng chặn lại cú đấm của cậu ta như vậy.
“Cậu dám ra tay à?” Uy Nhĩ thiếu gia tươi cười, tiếp tục nói chuyện với Tần Ngữ Huyên: “Mỹ nữ, cô xem kìa, bạn trai cô chẳng có chút phong độ nào cả, có muốn đổi một người bạn trai không?”
Anh ta nói đến đây thì sức lực trong tay chậm rãi tăng lên một chút.
Chu Dật Phong không chịu được, lập tức kêu lên một tiếng.
“Dừng tay! Anh mau thả anh ấy ra!” Tần Ngữ Huyên vội vàng đứng lên, cô nhìn vẻ mặt đau đớn của Chu Dật Phong thì lập tức hoảng hốt.
“Ha ha, chỉ cần cô chia tay với cậu ta, đồng ý làm bạn gái của tôi, thế thì tôi sẽ lập tức thả cậu ta ra ngay!” Uy Nhĩ thiếu gia cười nói.
“Anh đừng có mà quá đáng!” Chu Dật Phong vô cùng đau đớn, cắn răng nhìn Uy Nhĩ thiếu gia, vẻ mặt vô cùng oán hận: “Anh có biết chú tôi là ai không? Anh dám đối xử với tôi như thế này?”
“Ồ? Chú cậu là ai? Nói ra tôi nghe xem!” Uy Nhĩ thiếu gia lộ ra vẻ hứng thú.
“Chú tôi chính là một trong năm thủ lĩnh của bang Long! Có hàng ngàn thuộc hạ! Anh dám đối xử với tôi như thế này, chú tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!” Chu Dật Phong giận dữ nói: “Nhìn anh cũng có vẻ như là người có chút thân phận, chắc chắn không có chuyện chưa từng nghe đến bang Long chứ?”
Uy Nhĩ thiếu gia nghe xong thì không sợ hãi chút nào. Anh ta khẽ buông lỏng tay ra: “Bang Long?”
Toàn bộ cánh tay của Chu Dật Phong đã đỏ bừng, cậu ta tưởng rằng người thanh niên ngoại quốc này nghe thấy tên bang Long thì sợ hãi quá nên mới thả cậu ta ra. Chu Dật Phong âm thầm cười nhạo người thanh niên này, nghĩ anh ta thực ra cũng không to gan như vậy. Cậu ta lớn tiếng nói: “Chú tôi là Chu Nhất Tiền- thủ lĩnh bang Long, các người mau xin lỗi bạn gái tôi, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Uy Nhĩ thiếu gia lộ rõ vẻ nghiền ngẫm: “Cậu nói là cậu sẽ không bỏ qua cho chúng tôi?”
“Hừ!” Chu Dật Phong đi đến bên cạnh Tần Ngữ Huyên, an ủi cô không phải sợ hãi, sau đó nói tiếp: “Chẳng lẽ anh không biết thực lực của bang Long sao? Dám đắc tội bang Long thì sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Hết chương 188.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK