“Cảm ơn Duyên Hà Trường Lưu đại thần!” Vương Nhã Lộ không ngừng cảm ơn.
“Lộ Lộ, có chuyện gì thế?” Lúc này mấy người bạn cùng phòng của Vương Nhã Lộ cũng nghe thấy lời cô nói, mọi người kinh ngạc vào xem. Khi nhìn thấy hai mươi quả tên lửa đang nổ bùm bùm trong phòng livestream của Vương Nhã Lộ, mọi người cũng hâm mộ vô cùng.
Mọi người đều biết những quả tên lửa này có giá bao nhiêu, ai cũng ước đó là của mình. Gia cảnh của những người trong ký túc xá của Vương Nhã Lộ đều bình thường, mọi người đều cảm thấy mình xinh đẹp hơn Vương Nhã Lộ, thế mà không ngờ hôm nay Vương Nhã Lộ lại kiếm được tận hai mươi nghìn tệ.
Dương Thiên gõ chữ: “Em hát tiếp đi! Hát hay lắm!”
Vương Nhã Lộ vội vàng gật đầu: “Được, vậy bây giờ Lộ Lộ lại tiếp tục hát cho mọi người nghe!”
Dương Thiên nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe cô hát.
“Ôi! Cô gái này hát hay quá! Tôi phải theo dõi ngay mới được!”
“Đúng vậy, lúc trước không phát hiện ra có một hoạt náo viên hát hay như thế này.”
...
Vương Nhã Lộ thực sự hát rất hay. Sau khi cô kết thúc bài hát, lập tức có thêm không ít người ấn theo dõi cô.
Dương Thiên còn bốn mươi nghìn tệ, hắn lại ấn chọn hai mươi quả tên lửa nữa, gửi tặng.
“Ôi mẹ ơi! Lại thêm hai mươi quả tên lửa nữa!”
“Duyên Hà Trường Lưu không hổ danh là đại gia số một của thế giới livestream!”
“Đại gia, cầu bao nuôi!”
...
“Cảm ơn! Thực sự vô cùng cảm ơn Duyên Hà Trường Lưu đại đại đã tặng Lộ Lộ thêm hai mươi quả tên lửa nữa!” Vương Nhã Lộ cảm kích nói.
“Oa! Lộ Lộ, cậu phát tài rồi! Không được, nhất định cậu phải mời chúng tớ ăn một bữa thịnh soạn!”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tớ muốn ăn một bữa tiệc lớn!”
Mấy người bạn cùng phòng của Vương Nhã Lộ nhao nhao lên, giọng nói tràn đầy hâm mộ. Chỉ trong nháy mắt mà Vương Nhã Lộ lại kiếm được thêm hai mươi nghìn tệ nữa.
Dương Thiên tặng quà xong thì không đi lang thang các phòng nữa mà thoát khỏi app livestream.
Hai ngày thi trôi qua trong nháy mắt.
Khi Trương Thiên quay trở lại ký túc xá thì nhóm Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong và Lý Kim Hâm đã đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà rồi. Bọn họ đã mua vé xong xuôi.
Hai ngày nay Trịnh Vân Long cũng đã từ trong bể khổ đi ra, mặc dù cả người nhìn vẫn uể oải chán chường, nhưng tâm trạng cũng khôi phục được một chút.
“Lão tam, chúng tôi về trước nhé! Nghỉ đông vui vẻ nha!” Nhóm người Trịnh Vân Long chào hỏi Dương Thiên.
Bọn họ đã mua vé về đêm, chắc nửa đêm là có thể về tới nhà.
Dương Thiên cũng cười: “Ừ, mọi người chú ý an toàn, về nhà vui vẻ!”
...
Ký túc xá đột nhiên trở nên trống trải, Dương Thiên thu dọn một chút rồi cũng rời đi.
Chuẩn bị về nhà rồi, Dương Thiên suy nghĩ một chút, hắn muốn mua một chiếc xe.
Dương Thiên đã có bằng lái từ lâu rồi, hắn bỏ ra mấy trăm nghìn để có thể nhận được bằng lái trong thời gian ngắn.
Thời gian trước bận rộn tu luyện nên hắn không có thời gian mua xe. Lần này Dương Thiên về nhà, hắn định mua ít đặc sản thành phố Hải mang về, những thứ này rất cồng kềnh, thế nên hắn muốn tự mình lái xe về nhà.
Dương Thiên đi khắp các cửa hàng xe của thành phố Hải, sau đó đã chọn được một chiếc ô tô mà hắn ưng ý. Một chiếc BMW màu đen có giá gần hai triệu, kiểu dáng rất thời thượng và ngầu.
Dương Thiên lái xe dạo một vòng thành phố Hải, nhìn thấy gì ngon đều vào mua một chút.
“Ôi? Anh Tiểu Thiên, anh cũng đi mua đồ sao?” Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai Dương Thiên.
Dương Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Vương Nhã Lộ.
Lúc này, trong tay Vương Nhã Lộ cũng xách không ít đặc sản của thành phố Hải, cô cũng mua để mang về quê. Bên cạnh Vương Nhã Lộ còn mấy cô gái nữa, ai cũng tay xách nách mang, đây đều là những người bạn cùng phòng của cô.
“Ai nha nha, Lộ Lộ, đây là ai thế? Ai mà cậu gọi anh Tiểu Thiên thân thiết như vậy?” Một cô gái cao gầy lập tức trêu chọc.
“Đúng vậy, Lộ Lộ, anh chàng đẹp trai này là ai thế? Sao không chịu giới thiệu cho chúng tớ gì cả!” Một cô gái khác cũng cười nói.
Vương Nhã Lộ không thèm để ý đến bọn họ. Tính cách của cô vốn thoải mái, tùy tiện giới thiệu: “Anh ấy là Dương Thiên, cũng là sinh viên đại học An chúng ta đấy! Nhưng mà anh ấy học khoa Kinh tế.”
Sau đó, Vương Nhã Lộ lại tiếp tục giới thiệu bạn cùng phòng mình cho Dương Thiên.
Cô gái cao gầy kia tên là Trương Doanh, một cô gái xinh đẹp khác tên là Lý Diễm, còn một cô gái có diện mạo bình thường, tên là Quách Hiểu Hiểu.
“Chào anh đẹp trai Dương Thiên!” Mấy cô gái cười nói.
Dương Thiên mỉm cười chào hỏi lại bọn họ, sau đó quay sang hỏi Vương Nhã Lộ: “Lộ Lộ, kỳ thi đã kết thúc rồi, em định khi nào thì về nhà?”
Vương Nhã Lộ cười nói: “Mua xong đồ thì mai em về luôn. Đúng rồi, anh Tiểu Thiên, anh cũng đi mua đặc sản để mang về nhà đúng không? Vậy chúng ta cùng nhau đi mua nhé!”
Dương Thiên suy nghĩ một chút, nhìn thấy nhóm Trương Doanh không có ý phản đối thì cũng gật đầu.
Dương Thiên có diện mạo thanh tú, khí chất trên người cũng rất độc đáo, da dẻ trắng nõn, nụ cười ôn hòa, giống như chàng thiếu niên nhà bên, khiến các cô gái rất có thiện cảm.
Hết chương 163.
Chương 164 Chuẩn bị về nhà 2
Thế nên các cô cũng rất thoải mái để Dương Thiên đi mua đồ cùng mình.
Đi mua sắm một lúc, Dương Thiên đã mua được khá nhiều đồ, nhưng so với mấy cô gái này thì vẫn không thấm vào đâu.
“Lộ Lộ, chúng ta bắt taxi về nhé! Nhiều đồ như thế này, ngồi xe bus thì không biết để ở đâu.” Trương Doanh nói.
“Được! Vậy để tớ gọi một chiếc xe.” Vương Nhã Lộ gật đầu.
“Mọi người chờ một chút.” Dương Thiên đột nhiên cười nói.
Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Dương Thiên đi về một phía, sau đó lái chiếc BMW của mình qua đây.
“Oa! Anh Dương đẹp trai, chiếc xe này là của anh ạ?” Trương Doanh kinh ngạc thốt lên.
“Xe này chắc là mua tốn không ít tiền đâu nhỉ?” Lý Diễm khá hiểu biết về xe, vừa nhìn chiếc xe của Dương Thiên thì đã bắt đầu tính tiền.
“Không tốn bao nhiêu đâu!” Dương Thiên mở cửa xuống xe, mở cốp xe ra, sau đó giúp bốn người nhóm Vương Nhã Lộ cất đồ vào.
Bốn người vui vẻ ngồi lên chiếc BMW của Dương Thiên.
Vương Nhã Lộ ngồi đằng trước, còn ba người còn lại ngồi phía sau. Nhưng chiếc xe này rất lớn, ba cô gái ngồi ghế sau cũng không hề cảm thấy chen chúc gì cả.
“Anh Tiểu Thiên, anh mua chiếc xe này từ bao giờ thế?” Vương Nhã Lộ cười hỏi.
Cô biết thân phận của Dương Thiên chính là cậu chủ của bang Chiến, mặc dù cô không biết như thế có nghĩa là gì, nhưng chắc chắn Dương Thiên rất có tiền.
“Anh mới mua được vài hôm thôi.” Dương Thiên cười nói.
“Không ngờ anh Dương đẹp trai lại là một cao phú soái thần bí của đại học An!” Trương Doanh ngồi ghế sau vừa cười vừa nói, cô ta nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt nóng bỏng. Trong lòng cô ta vẫn luôn muốn tìm một người bạn trai giàu có, Dương Thiên lập tức trở thành mục tiêu của cô ta.
“Ôi mẹ ơi! BMW M6, trị giá hai triệu!” Lý Diễm đột nhiên hét lên.
Mọi người lập tức nhìn về phía Lý Diễm, Lý Diễm giơ điện thoại lên, hình ảnh chiếc xe trong điện thoại của cô ta giống hệt chiếc xe của Dương Thiên, bên dưới còn ghi rõ giá là hai triệu!
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Dương Thiên, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một người nếu dám bỏ tận hai triệu ra để mua một chiếc xe thì chứng tỏ tài sản cũng sẽ không thấp hơn một trăm triệu!
Giống như ở đại học An cũng có không ít cao phú soái mỗi ngày đều đi xe đi học, nhưng những chiếc xe của bọn họ cùng lắm cũng chỉ tầm một triệu mà thôi.
“Wa! Anh Tiểu Thiên, chiếc xe này của anh có giá hai triệu thật sao?” Vương Nhã Lộ ngạc nhiên nói.
Dương Thiên gật đầu.
Mấy cô gái ngồi phía sau, không chỉ có Trương Doanh nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt nóng bỏng, mà ngay cả Lý Diễm và Trương Hiểu Hiểu cũng bắt đầu nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt không bình thường.
“Nhất định phải bắt được Dương Thiên! Chờ khi trở lại ký túc xá, mình nhất định phải hỏi Lộ Lộ xin số điện thoại của Dương Thiên!” Trương Doanh âm thầm nghĩ.
Trương Doanh cảm thấy mình nhất định không được bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.
Dương Thiên đăng ký với bảo vệ một chút, sau đó lái xe vào tân trong khuôn viên trường, dừng trước ký túc xá nữ sinh khoa Lịch sử.
Lúc này, trong trường vẫn còn rất nhiều sinh viên chưa rời đi, ai cũng tò mò nhìn về phía chiếc siêu xe sang trọng kia.
Mấy người nhóm Trương Doanh xuống xe, ra sau lấy đồ đạc của mình rồi mỉm cười cảm ơn Dương Thiên: “Cảm ơn anh Dương đẹp trai!”
Dương Thiên xua tay với bọn họ: “Không cần khách sáo.”
Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi nhìn Vương Nhã Lộ: “Lộ Lộ, ngày mai anh cũng về nhà, hai ta lại tiện đường, để anh đưa em về luôn.”
Nhà của Vương Nhã Lộ ở ngay trên đường từ thành phố Hải về thành phố An, lúc trước cũng chính vì Vương Nhã Lộ lên xe giữa chừng nên mới quen được Dương Thiên.
Vương Nhã Lộ nghe vậy thì không từ chối: “Cảm ơn anh Tiểu Thiên.”
Dương Thiên cười, khởi động xe rồi nói với cô: “Vậy bảy giờ sáng mai anh tới đón em!”
Chờ xe của Dương Thiên đi khuất, nhóm Trương Doanh lập tức xông tới.
“Lộ Lộ, Dương Thiên có phải đang theo đuổi cậu không?”
Vương Nhã Lộ lắc đầu: “Không phải đâu, tớ và anh Tiểu Dương chỉ là bạn bè.”
“Ồ.” Trương Doanh gật đầu, âm thầm thở phào một hơi.
Sáng sớm hôm sau Dương Thiên lái xe đến trường học, Vương Nhã Lộ đã yên lặng đứng chờ sẵn.
“Lên xe đi!” Dương Thiên giúp Vương Nhã Lộ để đồ vào cốp xe, cười nói.
“Dương Thiên?” Đột nhiên, từ phía xa truyền tới một giọng nói kinh ngạc.
Dương Thiên ngẩng đầu, thì ra là Trương Thi Ninh đã lâu không gặp. Lúc này, bên cạnh Trương Thi Ninh còn có một chiếc xe ô tô bình thường, có một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang thu dọn đồ đạc giúp cô.
“Thi Ninh, bạn của con à?” Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi hỏi Thi Ninh, nhìn gương mặt hai người có điểm giống nhau.
Dương Thiên mỉm cười, gật đầu với Trương Thi Ninh.
“Chị Thi Ninh!” Vương Nhã Lộ vui vẻ kêu lên: “Hôm nay chị cũng về nhà à?”
Trương Thi Ninh gật đầu: “Đây là mẹ tôi.”
“Các các cháu!” Mẹ Trương Thi Ninh tươi cười nói.
Hai bên nói chuyện một lúc, sau đó Dương Thiên và Vương Nhã Lộ đi trước. Trương Thi Ninh đứng ngẩn người tại chỗ, yên lặng nhìn chiếc BMW đi khuất dần, cả người thơ thẩn không biết đang nghĩ chuyện gì.
“Thi Ninh, con làm sao thế? Sao tự nhiên lại thất thần như vậy?” Mẹ Trương Thi Ninh tò mò hỏi.
“Không có chuyện gì đâu mẹ!” Trương Thi Ninh lắc đầu nói, trong lòng lại âm thầm thở dài một hơi.
Hết chương 164.
Chương 165 Người nhà
Cô cũng biết thân phận của Dương Thiên, đường đường là bang chủ của bang Chiến, tài sản lên tới mấy tỷ, một trong những thế lực lớn nhất trong thế giới ngầm của thành phố Hải, quyền thế ngập trời. Nhưng mà, bây giờ cô lại chẳng có chút quan hệ nào với Dương Thiên, cô và Dương Thiên thậm chí hiện nay còn chẳng tính là bạn bè.
Trên tàu hỏa đến đại học An, người Dương Thiên gặp trước chính là Trương Thi Ninh, nhưng bây giờ Dương Thiên và Vương Nhã Lộ lại trở thành bạn tốt, còn Trương Thi Ninh vẫn chỉ là một người xa lạ.
Trong lòng Trương Thi Ninh cứ nghĩ mãi, nếu như lúc trước ở trên tàu hỏa, cô có thể nói chuyện với Dương Thiên vài cây thì chắc chắn bây giờ mọi chuyện sẽ không như thế này. Nhưng khi đó Dương Thiên không ít lần chủ động bắt chuyện, còn cô lại lờ đi.
Trong lòng Trương Thi Ninh cảm thấy vô cùng khó chịu, không biết phải diễn tả cảm xúc ấy như thế nào. Có chua xót, cũng có mất mát.
...
Kỹ thuật lái xe của Dương Thiên không tồi, hơn nữa chất lượng của chiếc xe này cũng tốt, hai người đi cả đường không thấy xóc nảy gì.
Vương Nhã Lộ vừa ngắm đường vừa nói chuyện phiếm với Dương Thiên.
“Anh Tiểu Thiên, lát nữa anh cứ cho em xuống ở trạm xe bus là được, em bắt xe về nhà! Thế thì không lỡ mất thời gian của anh.” Vương Nhã Lộ nhìn đồng hồ, nói với Dương Thiên.
Dương Thiên lắc đầu: “Không được, đã nói đưa em về thì phải đưa em về tận nhà chứ? Cũng không tốn bao nhiêu thời gian cả.”
Hai người đã tới thành phố Đồng, từ cao tốc thành phố Đồng về đến nhà Vương Nhã Lộ còn khoảng chừng hai mươi kilomet nữa, lái xe một chút là tới nơi.
“Cảm ơn anh Tiểu Thiên! Anh vào nhà em ăn cơm đã rồi hãy về?” Vương Nhã Lộ đứng ở trước cửa nhà, vừa lấy đồ đạc vừa hỏi Dương Thiên.
Dương Thiên lắc đầu: “Không cần đâu, anh phải về nhà.”
“Lộ Lộ, con đã về rồi à?” Trong nhà, ông cụ Vương nghe được giọng nói của Vương Nhã Lộ thì lập tức chạy ra. Nhìn thấy Vương Nhã Lộ đứng ở cửa, ông ngạc nhiên nói.
“Ông nội!” Vương Nhã Lộ cũng vui mừng hớn hở.
“Ông cụ Vương!” Dương Thiên cười, chào hỏi ông cụ trước mặt.
“Cậu là?” Ông cụ Vương nhìn Dương Thiên, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra được là ai.
“Ông nội, anh ấy là anh Tiểu Thiên, chính là người thanh niên ngồi đối diện chúng ta trên tàu hỏa hôm con đi khai giảng đó.” Vương Nhã Lộ cười, giải thích.
“A! Cháu chính là Tiểu Thiên à? Lúc trước còn mập mạp mà sao bây giờ đã gầy như thế này rồi? Cháu đưa Lộ Lộ về sao?” Ông cụ Vương mặc dù đã lớn tuổi nhưng trí nhớ rất tốt, nghe Vương Nhã Lộ nhắc như thế thì lập tức nhớ ra Dương Thiên. Ông nhìn chiếc xe ngoài cửa, rõ ràng là Dương Thiên đã đưa Lộ Lộ về.
“Tiểu Thiên, cảm ơn cháu đã đưa Lộ Lộ của chúng ta về nhà, mau vào uống ngụm nước đã, ăn xong cơm rồi đi!” Ông cụ Vương niềm nở.
Dương Thiên vội vàng xua tay từ chối: “Không cần đâu ạ, cháu về luôn thôi, cha mẹ cháu còn đang chờ cháu ở nhà!”
Hắn nói xong thì lên xe, chào hỏi ông cụ Vương và Vương Nhã Lộ một câu rồi tiếp tục lái xe đi.
Ông cụ Vương tươi cười nhìn theo Dương Thiên, chờ đến khi xe của hắn hoàn toàn biến mất thì mới quay đầu nhìn Vương Nhã Lộ: “Lộ Lộ, Tiểu Thiên là bạn trai con à? Sao lại đưa con về tận nhà thế này.”
“Ôi, ông nội, ông nói gì thế?” Vương Nhã Lộ đỏ bừng mặt.
“Lộ Lộ, có gì phải xấu hổ cơ chứ? Tiểu Thiên đẹp trai như vậy, lại còn hiền lành và khiêm tốn. Mắt nhìn người của ông nội chuẩn lắm, ông nội vừa nhìn đã cảm thấy Tiểu Thiên là người tốt, con không nên bỏ lỡ cơ hội này.” Ông cụ Vương cười ha ha nói.
“Con không nói chuyện với ông nữa!” Vương Nhã Lộ vội vàng chạy vào trong nhà, không nghe ông nội nói nữa.
Lúc trước thì cô không cảm thấy gì, nhưng vừa nghe ông nội nói như vậy thì Vương Nhã Lộ lại lập tức cảm thấy ngại ngùng.
Trong lòng cô đúng là có thích Dương Thiên một chút. Nhưng mà, cô biết, Dương Thiên không thể nào yêu cô, cùng lắm cũng chỉ coi cô là bạn tốt mà thôi. Đến cả Trương Thi Ninh- hoa khôi khoa lịch sử của các cô, thế mà còn không lọt được vào mắt Dương Thiên thì cô làm sao có cửa được chứ? Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Vương Nhã Lộ không nhịn được mà chua xót.
Nhưng cô cũng chưa bao giờ si tâm vọng tưởng trở thành bạn gái của Dương Thiên, thế nên cũng chỉ giữ cảm xúc của mình ở trong lòng không cho ai biết. Vương Nhã Lộ hít sâu một hơi, lại khôi phục thành dáng vẻ vô tư tùy tiện thường ngày.
...
Dương Thiên chạy trên đường cao tốc, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.
Càng gần gia đình thì nỗi nhớ càng tăng.
Đã gần nửa năm hắn không có thời gian về nhà. Cứ nghĩ đến nụ cười hòa ái của cha mẹ, những câu từ ngây thơ của em gái San San, Dương Thiên đều cảm thấy thân thiết vô cùng.
Khi rời khỏi gia đình, hắn vẫn là một tên mập, nhưng bây giờ đã hoàn toàn giống như người bình thường. Chắc chắn cha mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn sẽ rất vui mừng.
Cho dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng gia đình vẫn là nơi trân quý nhất trong lòng Dương Thiên.
Xe dần rời khỏi cao tốc, nhanh chóng lái về phía tiểu khu Thư Hương của huyện A.
Trong tiểu khu Thư Hương.
Một người phụ nữ trung niên đang lấy chăn bông quần áo ra phơi, một người phụ nữ khác nhìn thấy thì cười nói: “Chị Thẩm, làm gì mà phơi nhiều đồ thế?”
Thẩm Tân Lan cười: “Hôm nay Tiểu Thiên nhà chúng tôi trở về, tôi phải phơi quần áo chăn màn cho nó một chút.”
“Ôi, Tiểu Thiên chính là thằng bé mập mạp ngày trước hay chạy bộ đó hả? Thành tích học tập rất tốt, lại còn đỗ đại học An, thằng bé chính là tấm gương phấn đấu của đám trẻ trong tiểu khu chúng ta đó!” Người phụ nữ kia tươi cười nói.
Con gái của bà năm nay mới thi cấp ba.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK