Thấy lão Từ không nói lời nào, Dương Thiên lại nói tiếp: “Sau khi lấy được quả Thánh anh, Dương Thiên này không cần chờ các người đuổi, tự tôi sẽ rời khỏi Long tổ!”
Lời nói của Dương Thiên vô cùng có lực! Bị Long tổ trục xuất và tự hắn rời đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
“Được! Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ giao quả Thánh anh cho cậu!” Từ Ngọc Cường lão nhân và Đường Chính Lâm trao đổi một chút, sau đó chấp nhận.
“Dương Thiên, sao anh lại rời khỏi Long tổ chứ?” Long Thiên Y đứng bên cạnh bật khóc: “Anh xin lỗi hai vị tổ phó đi, nếu anh đi rồi thì một mình tôi ở lại cũng còn ý nghĩa gì nữa.”
Đường Tuấn nghe thấy thì sa sầm mặt mũi, ánh mắt lộ ra một tia rét lạnh.
“Không sao! Chẳng phải chỉ là rời khỏi Long tổ thôi sao? Cô không có việc gì thì có thể đến thành phố Hải tìm tôi!” Dương Thiên an ủi Long Thiên Y.
Tình cảm giữa hắn và Long Thiên Y mặc dù không nói toạc ra, nhưng cả hai bên đều hiểu tâm ý của nhau.
Một quả tỏa ra ánh sáng đỏ bay ra khỏi túi không gian của Từ Ngọc Cường lão nhân, ông ta đưa cho Dương Thiên.
“Cậu đã có quả Thánh anh rồi, bây giờ cậu không còn là người của Long tổ nữa, mau đi đi!” Đường Chính Lâm đã đạt được mục đích, đắc ý nói.
Gương mặt Hoàng Thừa Quốc lộ rõ vẻ tiếc nuối, nhưng mọi chuyện đã thành như vậy rồi, cũng không ai thay đổi được. Ông ta nhìn Dương Thiên: “Dương Thiên, mặc dù cậu đã rời khỏi Long tổ, nhưng sau này có việc gì khó khăn thì cứ nói với chúng tôi! Long tổ mãi mãi là hậu thuẫn vững chắc của cậu!”
Dương Thiên gật đầu.
“Dương Thiên...” Long Thiên Y nắm tay Dương Thiên không buông, muốn nói gì đó.
Dương Thiên cười, nói với cô: “Thiên Y, không sao đâu. Tôi sẽ nhanh chóng phục hồi, khi nào cô rảnh thì có thể tới tìm tôi.”
Nói xong, hắn đi nhanh về phía trước. Long Thiên Y vội vàng đuổi theo.
“Hừ! Từ lão, Chính Lâm, hai người đã ép một người trẻ tuổi có tiềm năng phải rời đi!” Hoàng Thừa Quốc vô cùng tiếc nuối: “Long tổ chúng ta vốn đã ít thành viên, lúc trước còn xảy ra nhiều chuyện như vậy! Năm đó Lâm Kiến Sinh cũng bị các người bắt ép phải ra đi, không ngờ bây giờ các người vẫn tiếp tục làm như thế!”
“Đừng cho là tôi không biết suy nghĩ của các người, mặc dù Đường Tuấn miễn cưỡng đạt tới cấp C nhưng tất cả cũng do ông hỗ trợ dược liệu, đoán chừng cậu ta chỉ đạt tới cấp C đỉnh phong là sẽ không đột phá nổi nữa. Cậu ta không xứng với Long Thiên Y!” Hoàng Thừa Quốc hừ lạnh một tiếng rồi sải bước đi ra ngoài.
Ông ta không phải Long Kinh Thiên, thế nên mặc dù là tổ trưởng Long tổ nhưng thực lực cũng chỉ cao hơn Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân một chút, không có uy quyền tuyệt đối. Hơn nữa, tính cách của Hoàng Thừa Quốc cũng hơi thiếu quyết đoán.
Nếu như Long Kinh Thiên tiền bối ở đây thì chắc chắn thưởng phạt phân minh, nhất định không dung túng cho hành vi của nhóm người Đường Chính Lâm!
“Được rồi, Chính Lâm, ông đã đạt được mục đích rồi, tôi không làm phiền ông nữa. Từ Ngọc Cường lão nhân thở dài, thực ra ông ta cũng không muốn trục xuất Dương Thiên khỏi Long tổ. Dù sao thì một thanh niên có tiềm lực như thế ở trong Long tổ vô cùng hiếm thấy, vừa có dũng vừa có mưu.
Nhưng thù lao mà Đường Chính Lâm cho ông ta lại quá mức phong phú, ông ta không từ chối được, đành phải đáp ứng yêu cầu của Đường Chính Lâm.
Từ Ngọc Cường lão nhân rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Chính Lâm và Đường Tuấn.
“Ông nội, sao ông lại cho Dương Thiên quả thánh anh? Cháu đã bảo là cứ để cậu ta tàn phế cả đời cơ mà? Đánh cho thành kẻ tàn phế, sau đó ném khỏi Long tổ là được!” Đường Tuấn đứng bên cạnh bất mãn nói.
“Hừ! Im miệng!” Đường Chính Lâm giận dữ nhìn Đường Tuấn: “Cháu nhìn cháu xem, bây giờ đã gần 30 rồi mà còn chưa đạt tới cấp C đỉnh cấp! Kém xa Dương Thiên, thậm chí thực lực của Long Thiên Y còn vượt xa cháu! Nếu không phải cháu nói chỉ cần trục xuất Dương Thiên thì cháu sẽ chăm chỉ tu luyện thì ông làm sao có thể trục xuất một thanh niên có tiềm lực như Dương Thiên ra khỏi Long tổ cơ chứ?”
Đường Chính Lâm là tổ phó của Long tổ, tất nhiên cũng muốn bảo vệ lợi ích của Long tổ, vì Long tổ mà không tiếc sinh mệnh của mình. Nhưng Đường Tuấn là cháu trai duy nhất của ông ta, ông ta phải nghĩ cho anh ta. Đường Tuấn nói chỉ cần trục xuất Dương Thiên thì sẽ dốc lòng tu luyện, thế nên Đường Chính Lâm mới đành phải nhẫn tâm đuổi Dương Thiên đi.
“Hừ! Nếu thực lực của cháu mạnh mẽ rồi thì còn lo không theo đuổi được Long Thiên Y à? Bây giờ thực lực của Long Thiên Y vượt qua cháu, cô ta nhìn cháu đã thấy chướng mắt rồi, cháu tỉnh táo lại cho ông!” Đường Chính Lâm tức giận.
“Còn nữa, sau lưng Long Thiên Y chính là tiền bối Long Kinh Thiên đấy! Cháu tốt nhất là đừng có giở trò gì, nếu không thì ông cũng không cứu được cháu đâu!”
Đường Tuấn cúi đầu nghe mắng, thế nên Đường Chính Lâm cũng không nhìn được gương mặt dữ tợn của anh ta.
“Dương Thiên! Cậu nghĩ mình có thể mang quả Thánh anh đi sao?”
“Thiên Y, cô về đi. Tôi về thành phố Hải trước, nếu như hôm nào cô ở Long tổ cảm thấy mệt mỏi quá thì cứ tới thành phố Hải, tôi nuôi cô!” Dương Thiên mỉm cười, nói với Long Thiên Y.
Hắn biết Long Thiên Y sẽ không rời khỏi Long tổ.
“Tìm anh để đánh nhau à?” Long Thiên Y không nhịn được bật cười, trêu hắn.
Hết chương 116.
Chương 117 Đánh gãy tay chân
“Được rồi, tôi đi đây.” Dương Thiên gật đầu. Bây giờ hắn đã lấy được quả Thánh anh rồi, mặc dù trải qua nhiều khúc mắc nhưng cuối cùng vẫn lấy được cái mình muốn. Lúc trước hắn gia nhập Long tổ cũng vì Long tổ có nhiều tài nguyên tu luyện, bây giờ nghĩ đến đám người Đường Chính Lâm thì cho dù hắn có ở lại Long tổ thì cũng không sống dễ dàng được!
Dương Thiên tùy tiện gọi một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Dương Thiên không để ý đến mảnh đất phía sau hắn dường như hơi nhô lên một chút, giống như đang bám đuổi hắn.
Đường đi vô cùng vắng lặng, Dương Thiên híp mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ xem sau này nên tu luyện như thế nào.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy tim đập rất nhanh.
Dương Thiên vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình, nhưng hắn nhìn xe vẫn chạy đều đều, tài xế cũng là một người bình thường, không có biểu hiện bất thường nào cả thì không khỏi nghi hoặc.
Chẳng lẽ là ảo giác của hắn?
Dương Thiên còn đang suy nghĩ thì xe đột nhiên phát ra một tiếng nổ, tài xế phanh gấp một cái.
Nổ lốp?
Tài xế nhanh chóng dừng xe lại, nhưng lại một tiếng nổ nữa vang lên.
Chiếc xe không giữ được thăng bằng, trượt nhanh về phía con dốc bên cạnh.
Dương Thiên sợ hãi nắm chặt lấy tay vịn, cố gắng giữ thân thể thăng bằng. Nhưng cả chiếc xe không ngừng quay cuồng, trán của hắn va vào cửa xe mấy lần liền. Dương Thiên choáng váng đầu óc, trán cũng bắt đầu chảy máu, chiếc xe vẫn lao thẳng xuống dốc.
“Bùm!”
Bình xăng vỡ tung, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ thân xe bốc cháy ngùn ngụt.
Dương Thiên cảm nhận được ánh lửa, lúc này quần áo của hắn đều đã bị lửa nóng vây quanh, cửa xe khóa trái nên hắn không thể ra ngoài.
Thể chất phòng ngự của Dương Thiên vẫn còn, thế nên trong thời gian ngắn sẽ không bị ngọn lửa này thiêu chết, nhưng thời gian dài thì hắn không dám nói.
Cố nén cơn đau đớn của kinh mạch, Dương Thiên tập trung sức mạnh, hung hăng đấm một quyền lên cửa xe.
Cửa xe lập tức vỡ vụn như pha lê, nhưng cánh tay của Dương Thiên cũng đầm đìa máu. Hắn cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, đó là nỗi đau khi kinh mạch lại bị đứt gãy lần hai!
Kinh mạch ở cánh tay phải của hắn đã đứt hết rồi!
Nhưng lúc này Dương Thiên không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác, giữ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Dương Thiên lao ra khỏi xe, cả người bị lửa nóng bao trùm, hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, cố gắng dập lửa.
Một lúc lâu sau, ngọn lửa trên người Dương Thiên mới tắt, lúc này cả người hắn đã đầy những vết bỏng.
Mặc dù da thịt săn chắc nhưng bị lửa đốt liên tục như thế cũng khó mà chịu đựng.
Nhưng chút vết thương đó đối với Dương Thiên cũng không phải là trí mạng. Hắn nằm thẳng trên mặt đất, há miệng thở hổn hển, trên người thỉnh thoảng lại truyền đến cảm giác bỏng rát.
Dương Thiên quay người nhìn chiếc xe vẫn còn đang bốc cháy phía xa, người tài xế vẫn còn ở bên trong, nhưng lúc này Dương Thiên không còn chút sức lực nào nữa rồi. Năng lực hiện tại của hắn chỉ đủ để bảo vệ bản thân.
Hơn nữa, thời gian cũng trôi qua lâu như vậy, vị tài xế kia chắc chắn đã bị lửa thiêu chết rồi, Dương Thiên chỉ có thể âm thầm mặc niệm lời xin lỗi.
Dương Thiên chạm vào quả Thánh anh trên ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, hắn cảm thấy mặt đất đung đưa, đang chuẩn bị chạy trốn thì một bóng dáng đã xuất hiện. Sau đó, người này dẫm chân lên ngực Dương Thiên.
Tốc độ vô cùng nhanh chóng, Dương Thiên không kịp trốn tránh, bị người này dẫm lên, lồng ngực hắn đau nhói.
Dương Thiên cố nén cơn đau, nhìn người trước mặt đang cúi đầu nhìn mình.
Một cường giả mặc trường bào màu đất đang nhìn hắn với vẻ mặt chế nhạo, toàn thân phát ra luồng dao động rất mạnh!
Cường giả cấp C!
“Anh là ai?” Dương Thiên lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông mặc trường bào màu đất cười lạnh: “Dương Thiên phải không? Còn tưởng là người ba đầu sáu tay thế nào chứ? Có thể thoát khỏi bí cảnh Sahara. Đáng tiếc, cậu vẫn bị tôi dẫm đạp dưới chân mà thôi.”
Nói xong, anh ta ngồi xổm xuống, sờ soạng khắp người Dương Thiên.
“Tìm được rồi!”
Người đàn ông mặc trường bào màu đất cười một tiếng, nhanh chóng lấy quả Thánh anh từ trên người Dương Thiên.
Vẻ mặt Dương Thiên vô cùng phẫn nộ: “Đám người Đường Chính Lâm phái anh tới đây?”
Mục đích của người đàn ông mặc trường bào màu đất này rõ ràng là quả Thánh anh, Dương Thiên lập tức nghi ngờ anh ta là người của Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân.
Trong lòng Dương Thiên tràn ngập phẫn nộ, hắn đã giao hết giá trị cống hiến của mình, cũng đồng ý rời khỏi Long tổ, không ngờ bọn họ vẫn không chịu buông tha cho hắn.
“Ha ha!” Người đàn ông mặc trường bào màu đất lại không trả lời. Lấy được quả Thánh anh, tâm trạng của anh ta rất tốt, nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, thực ra tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng có người cho tôi lợi ích nên tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể xin lỗi cậu. Nhưng cậu cũng không cần lo lắng về vấn đề tính mạng của mình, tôi sẽ không giết cậu đâu.”
Nói xong, ánh mắt của người đàn ông mặc trường bào màu đất lộ ra một tia tàn nhẫn. Anh ta lập tức đạp mạnh lên cổ tay Dương Thiên.
“Rắc!”
Một tiếng rắc vang lên, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Sau đó, tay của Dương Thiên lập tức không còn cảm giác gì.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK