• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua 2 tuần với nhiều biến cố, sự việc thì hôm nay y đến sân bay để đón anh trai ruột của y-Thẩm Minh Thiên về. Được gặp anh trai sau nhiều năm xa cách từ khi anh trai ra nước ngoài làm nhiệm vụ khiến y vui vẻ. Từ sáng y đã dậy rất sớm và ra sân bay, mắt luôn ngóng bóng hình của anh trai, mà có khi không cần phải tìm vì Thẩm Minh Thiên đã quá là nổi bật rồi, dù chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng anh vẫn nổi bật vì nhan sắc hút người, da còn trắng nữa. Y đứng từ xa vẫy anh, Thẩm Minh Thiên bước lại xoa đầu y:

“Nhớ anh trai không?”

“Không ạ” Y cợt nhả đáp.


Thẩm Minh Thiên gõ nhẹ vào đầu y rồi cả hai lên xe đi về nhà. Về đến nhà thì ông bà Thẩm cũng đã chờ sẵn ở nhà để chào đón con trai của mình. Chỉ chờ Thẩm Minh Thiên vào nhà họ liền đi đến ôm anh vào lòng. Sau đó mọi người vào ngồi nói chuyện:

“Thẩm Yên Nhi, anh trai con cũng đã về rồi, theo như dự tính thì tối ngày mai sẽ mở đại tiệc để công khai thân phận của con”

Thẩm Yên Nhi: “Dạ vâng ạ”

“Cha mẹ xin lỗi vì để con nhiều năm qua chịu thiệt rồi”

Y cười nói: “Có thiệt gì đâu ạ, là con tự nguyện mà, với cả con vẫn được ăn chơi đó thôi”

Thẩm Minh Thiên: “Có phải không? Làm cả thành phố này hiểu nhầm anh là gay”

Y cười tủm tỉm: “Cha mẹ và anh không phản đối con yêu anh ấy chứ?”

Mọi người đều trả lời: “Chúng ta sẽ không phản đối, chỉ cần người đó yêu con thật lòng là được”

Ngày hôm đó là ngày rất vui vẻ, họ đã có những bữa ăn, những câu chuyện kể cho nhau theo đúng nghĩa của một gia đình đầm ấm thật sự.

Vì có rất nhiều khách mời nên họ đã làm thư mời ngay trong ngày hôm đó, từ các tập đoàn, gia tộc, thiếu gia, tiểu thư đều được mời. Mọi người tất nhiên là đồng ý, phần là tò mò có dịp gì còn phần là đến để níu kéo làm ăn với Thẩm gia. Bố mẹ của Diệp Phong An và anh là không thể thiếu trong danh sách khách mời. Riêng Diệp Phong An lại nhận được tấm thiệp hình trái tim, không khó để anh đoán ra tấm thiệp đó là do chính y làm.

Là con trai đã lâu, hôm nay chính là ngày y khôi phục lại dáng vẻ con gái. Dù đã đeo nịt ngực quen nhưng khi tháo nó ra vẫn luôn làm y thoải mái. Mái tóc cũng dài ra khi uống thuốc khôi phục lại độ dài của tóc. Người hầu giúp y thay lên mình chiếc váy đẹp đẽ, đeo vào chân y đôi giày đính kim cương. Nhìn y đẹp đến nỗi mà ai cũng thốt lên:

“Tiểu thư đẹp quá”

Y nhìn ngắm mình trong gương thấy mình thật lạ lẫm, mặc váy, đeo giày cao gót làm y chưa thích ứng được, y chụp một tấm ảnh gửi cho Diệp Phong An. Có vẻ ngày hôm đó đối với anh là một ngày hoàn hảo, vừa được y gửi tấm thiệp riêng lại còn được nhìn y khi trong dáng vẻ người con gái. Anh say sưa nhìn ngắm nhìn y qua tấm hình, mái tóc hơi vàng xoăn nhẹ, đôi mắt to tròn pha vẻ ngây thơ, đôi môi của y luôn là một thứ ngon lành khiến anh hôn bao nhiêu cũng không đủ, khuôn mặt cùng làn da trắng hồng làm làm anh chỉ muốn l**m mút từng tấc da thịt của y, không thể bỏ lỡ 1cm nào. Nhìn xuống đôi chân dài thon của y, anh nghĩ đen tối, đôi chân này mà gác lên vai anh chắc đẹp và quyến rũ lắm.

Y sau khi chụp xong bức ảnh liền thay váy, cởi giày mặc vào bộ quần áo thoải mái. Mọi người đều phì cười trước độ đáng yêu của cô. Ông bà Thẩm luôn cảm thấy váy áo của y ít ỏi nên chỉ sau một buổi chiều đã mua rất nhiều quần áo, váy vóc, giày dép,…cho y và tất nhiên là chúng không hề rẻ. Nhìn thấy đống quần áo được chuyển vào nhà y chỉ biết ngao ngán. Trong đó có một bộ lễ phục màu xanh nước biển, nhìn tựa như làn nước rất hợp với y. Không phải ai cũng mua được nó, đó là chiếc váy dành cho tối ngày mai y mặc.

Thẩm Yên Nhi: “Sao bố mẹ mua nhiều vậy?”


“Việc mua sắm cho con gái chưa bao giờ là nhiều, anh trai con vẫn còn đang chọn lựa ngoài các cửa hàng kia kìa”


Y chán nản liền chạy ra sân sau nhà chơi, y nhìn sang nhà Diệp Phong An nghĩ: “Chắc anh ấy chưa đi làm về”. Kể từ khi biết nhà mình ngay cạnh nhà của Diệp An thì tối nào hai người cũng gặp nhau tình tứ, đi chơi hoặc kiếm một chỗ nào đó thật yên bình để tâm sự. Y chạy nhảy khắp vườn với chú chó thân yêu của mình trong khi vườn đang cải tạo nhiều bùn đất. Thấy vậy, người hầu chạy theo gọi y:


“Tiểu thư, ngày mai là tiệc quan trọng đó, đừng để bị thương”


Thẩm Yên Nhi: “Em biết rồi, chị không phải lo đâu ạ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK