“Sao lại sưng nữa vậy?” thì ra bàn tay hư hỏng của anh đã mò xuống nơi tư mật xoa nhẹ. Y lườm anh:
“Anh còn hỏi”
Diệp An chỉ biết cười trừ mau chóng xả hết lớp bọt trên người y rồi cuốn khăn tắm bế y vào phòng ngủ:
“Không để em mặc quần áo vào sao?”
“Không cần đâu”
Nói xong, anh ôm cô chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, cô thức dậy quay sang thì không thấy Diệp Phong An đâu. Đờ đẫn một lát thì Diệp An bước từ nhà tắm ra, mái tóc chưa lau khô, gương mặt còn đọng vài giọt nước nhìn anh thật quyến rũ. Anh lấy quần áo ra mặc cho y, anh mặc từng thứ một rất tỉ mỉ. Đến phần ngực, anh xót xa khi đeo tấm nịt vào cho y, chắc y khó chịu lắm. Mọi thứ xong xuôi, y vệ sinh cá nhân rồi hai người xuống chỗ bể bơi ăn sáng cùng hội bạn. Thấy hai người xuống, Ngôn Trĩ Lâm ngao ngán chỉ vào y, Lan Hồng Dương, Lam Mĩ Hạnh:
“Cậu, cậu, cậu. Ba người cậu hôm qua đều bị muỗi đốt nhỉ, người toàn vết đỏ thế kia”
Ba người họ chỉ biết đỏ mặt xấu hổ còn mấy con muỗi làm ra chuyện đó thì cười xấu xa. Hôm nay là ngày thứ năm họ ở đảo Fijji, Lan Hồng Dương ngỏ ý:
“Hôm nay chúng ta về được không?”
“Sao vậy?”
“Tớ muốn trả thù”
Tất cả bọn họ đều đồng ý, dù sao Mãng Hoa xúc phạm Lan Hồng Dương như vậy, không thể tha. Vậy là chuyến đi chơi sáu ngày đã kết thúc ở ngày thứ năm.
Đến xế chiều thì máy bay chở họ hạ cánh ở sân bay, ai về nhà nấy. Lan Hồng Dương khi về đến nhà thì đưa vali cho quản gia rồi bước xuống căn hầm nhốt Mãng Hoa. Cô cầm dây roi ngồi xuống ghế, thuộc hạ đưa Mãng Hoa đến đứng trước cô, Lan Hồng Dương ra hiệu thuộc hạ đi ra ngoài. Cô nói:
“Quỳ xuống”
Mãng Hoa gan lì đứng im liền bị cô quất cho hai phát vào chân, ả ta sợ hãi mau chóng quỳ xuống
“Đem ghế kê chân lại đây”
Ả chỉ biết làm theo, Lan Hồng Dương đặt một chân lên nói:
“Liếm sạch giày”
Ả ta la lên: “Mày là cái thá gì mà bắt tao liếm giày”
Lan Hồng Dương quất thêm cho ả ta một roi nữa, ả ta liền cúi xuống thận trọng liếm giày cho cô
“Lúc nhét giày vào mồm tôi, cô nên nghĩ đến hậu quả sẽ phải trả giá như thế này”
Được một lúc, Lan Hồng Dương nói tiếp:
“Vào kia, bê chậu nước ra đây rửa chân cho tôi”
Mãng Hoa bê chậu nước ra, cung kính cởi giày rồi rửa chân cho Lan Hồng Dương. Rửa xong lau khô chân bằng khăn đã chuẩn bị sau đó đeo lại giày cho cô, ả làm cẩn thận vì sợ cô đánh.
“Khá đấy, tôi có nên để cô làm người hầu rửa chân không nhỉ?”
Mãng Hoa biết thà làm người hầu còn hơn bị Lan Hồng Dương hành hạ nên liền lạy tới tấp:
“Xin Lan tiểu thư cho tôi được làm người hầu rửa chân cho cô”
Lan Hồng Dương: “Rất tiếc, tôi có đủ người hầu rồi”
Lúc này Thẩm Yên Nhi bước vào:
“Cậu hết tức giận rồi nhỉ? Tớ đem người đi nhé”
Nói xong liền đến bế Mãng Hoa dời đi, suốt dọc đường y đều ôm Mãng Hoa trong lòng, về đến nhà còn kêu người làm chuẩn bị nước ấm. Y bế cô ta vào nhà tắm đặt xuống ghế, đến bây giờ cô ả hỏi:
“Thẩm thiếu định làm gì tôi?”
Y trả lời: “Chăm sóc cho em”
Y nhìn xuống thấy chân cô ta không đi giày nên khá bẩn liền lấy một chậu nước quỳ một chân xuống nhấc chân cô ta lên rửa. Nhìn thấy hành động ôn nhu của y, cô ta thầm cười trong lòng: “Đúng là đàn ông, ai cũng phục tùng mình”
Y nhìn lên: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“À không có gì”
Y đứng dậy giúp cô ta cởϊ qυầи áo rồi đặt cô ta vào bồn tắm:
“Em có vẻ không ngại”
Mãng Hoa liền nói: “Em với Thẩm Thiếu đây còn xa lạ sao mà phải ngại”
Y cho người làm vào tắm rửa sạch sẽ cho cô ta, đợi cô ta bước ra, y chỉ xuống giường:
“Lại đây”
Y lấy lọ thuốc ra bôi vào vết những vết roi chằng chịt trên chân ả. Tay y chạm đến vết thương nơi đùi non liền nhìn thấy âm hộ ả hơi giật nhẹ:
“Em không mặc nội y?”
Ả càng banh rộng chân ra: “Mặc nội y khó chịu lắm”
“Vậy em đang hứng lên vì tôi?” vừa nói tay vừa mân mê hộŧ ɭε âm hộ cô ta, ngón tay thon nhỏ dần lướt xuống môi nhỏ
Ả dâʍ đãиɠ: “Thẩm thiếu…ưm…đúng vậy”
Y nhét một ngón tay vào cửa h****, chạm đến điểm G làm cô ta suиɠ sướиɠ, sau đó liền đút liền thêm hai ngón nữa vào, dâ* th*y chảy ra tay y, y móc ngoáy rồi rút tay ra lấy giấy ăn lau sạch vết nước trên giường và trên tay y rồi nói:
“Em nghỉ ngơi đi”
“Chẳng phải lúc trước anh nói chỗ đó bẩn sao?”
Thẩm Yên Nhi hờ hững: “Giờ thì không bẩn”
Ả tiếc nuối khi thấy y dời đi: “Tại sao lại dừng giữa chừng vậy chứ?”
Thẩm Yên Nhi về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi nhâm nhi tách trà, An Trình Phong gọi đến:
“Tình hình thế nào?”
“Vẫn tốt”
Tắt máy, y cười nhạt, đôi mắt lạnh khó đoán tâm tư, sao có thể biết y đang làm gì. Chẳng nhẽ y đã thay lòng yêu Mãng Hoa?
p/s: Tác giả biết Thẩm Yên Nhi đang làm trò gì nhé🤧🏳️
🌈