“Anh đưa em đi chơi nhé”
Dĩ nhiên là ả ta sẽ đồng ý rồi, còn dành cả tiếng đồng hồ để chọn váy áo, giày dép để chuẩn bị ra ngoài cùng y. Những bộ đồ mà cô ta mặc thực ra là do ba mẹ và anh trai mua cho y để y lúc quay trở lại thành con gái sẽ diện những bộ cánh tuyệt đẹp ấy. Ả bước xuống cầu thang khoác tay y ra ngoài xe. Y lái xe đến nhà An Trình Phong, ả hỏi:
“Đến đây làm gì ạ?”
Y nở nụ cười gian tà pha lẫn chút thích thú:
“Chơi một lát”
Nói rồi dẫn ả xuống phòng thí nghiệm của An Trình Phong. An Trình Phong nở nụ cười chào hỏi:
“Chào Tiểu Thiên, chào Mãng tiểu thư”
Chào hỏi xong, Trình Phong quay sang nói với y:
“Bắt đầu đi”
Y gật đầu dẫn Mãng Hoa đến ngồi trên một chiếc ghế, An Trình Phong nhấn nút điều khiển, lập tức những chiếc còng khoá tay và chân ả lại lôi lên cao. Ả bất ngờ vùng vẫy:
“Sao vậy? Thẩm thiếu cứu em”
Y ngồi vắt chéo chân cười nhạt:
“Cứu cô? Sao tôi có thể để vật thí nghiệm chạy được chứ?”
Ả ngây người:
“Không phải anh yêu em sao? Tại sao lại đón em về chăm sóc?”
“Tôi chỉ lợi dụng cô thôi, đồng thời trả thù” Câu nói như nhát dao đâm vào tim cô ta.
Ả hiểu ra rồi, đúng vậy, y là người thù dai, ả từng hạ thuốc y, làm nhục bạn của y, dễ gì mà y tha thứ chứ. Đây là màn trả thù đầy thâm sâu, ả yêu y, yêu từ thân thể đến tiền tài địa vị, y làm ả ảo tưởng rằng y cũng có tình cảm với ả, chăm sóc ả rồi bỗng nhiên y đem ả lên làm vật thí nghiệm. Đó là cú đánh vào tinh thần lẫn thể xác, trả thù từ ngọt ngào đến đau thương. Ả cười ngây dại:
“Thẩm thiếu, em đau quá, thả em ra, chăm sóc em, rồi làʍ ŧìиɦ với em đi”
Y đáp:
“Chăm sóc thì e rằng cô không có diễm phúc được hưởng thêm lần nữa, còn làʍ ŧìиɦ với cái âm hộ thâm đen của cô thì tôi sợ bị bệnh”
Mãng Hoa: “Chẳng phải anh nói không bẩn sao?”
“Tôi vẫn luôn thấy bẩn”
Muốn níu kéo một chút tình cảm với y nhưng rất tiếc y chưa từng yêu cô ta. An Trình Phong bước vào với ống tiêm trên tay, cậu tiêm thuốc vào người cô ta. Cơ thể cô ta bứt dứt, cả người nóng như muốn nổ tung, tiếng hét chói tai của ả càng làm cho độ nóng tăng lên, lớp da bên ngoài như có từng con côn trùng cắn xé. Cuối cùng một loài sinh vật chui từ miệng, lỗ tai, mắt, mũi ra ăn sạch cơ thể cô ta.Thật là một cảnh tượng khiến y hứng thú.
Đây là loại thuốc mới do An Trình Phong chế tạo ra, cậu chỉ mới thử nghiệm trên cơ thể của mấy tên sát thủ nhưng trên người chúng đều chằng chịt vết thương, loại thuốc này không phản ứng mạnh mẽ trên cơ thể có vết thương như trên cơ thể lành lặn, thậm chí sinh vật kia còn không ăn sạch sẽ mà vẫn có những mẩu thịt rơi vãi. Mãng Hoa ít vết thương nhất nên Thẩm Yên Nhi mới chọn chăm sóc cô ta.
Thẩm Yên Nhi: “Cậu cần làm cho nó phản ứng như vậy cả trên người đầy vết thương”
An Trình Phong: “Tớ sẽ nghiên cứu lại”
Sau đó, cậu gửi đoạn clip cô ta bị hành hạ vào ổ mật để hội bạn cùng xem
Trên đường tiễn y về, An Trình Phong hỏi:
“Cậu làm chuyện đó với cô ta rồi à?”
Y lập tức phủ nhận:
“Không hề, chưa từng”
Về đến nhà, người làm đều nhìn nhau thắc mắc không biết Mãng Hoa đâu, y nhìn ra điều đó liền gọi mọi người lại cùng xem một đoạn clip. Thì ra đó là cảnh ghi lại quá trình cơ thể cô ta bị tàn phá. Những người làm trong nhà đều cảm thấy vui vẻ đặc biệt là những người bị cô ta hành hạ quá đáng đồng thời cũng tăng thêm cảnh cáo là: “Không nên gây thù với y”.
Xem xong Thẩm Yên Nhi nói:
“Xin lỗi mọi người, thời gian qua để mọi người chịu ủy khuất rồi, tôi sẽ tăng lương cho mọi người tháng này”
Họ ríu rít: “Chúng tôi không sao, cảm ơn Thẩm thiếu đã tăng lương”
Có thể nói, ngày hôm đó họ rất vui, vừa thoát được ác nữ lại còn được tăng lương.
p/s: Vậy là Mãng Hoa chết rồi, vui quá 🤧🤧