Tại hòn đảo kia, có 3 tên luôn để ý đến 5 người, chúng giả làm phục vụ đem rượu đến cho họ uống. Có lẽ do mùi vị hỗn hợp nên không ai nhận ra rằng rượu đã bị bỏ thuốc. Năm người họ sau khi uống li rượu liền thấy cơ thể mệt dần, chân tay bỗng dưng mềm nhũn, nhân lúc đó ba tên kia gọi đồng bọn đến bắt năm người họ đi. Họ phản kháng nhưng sức lực yếu ớt không là gì đối với bọn chúng. Thẩm Yên Nhi ở trên tàu gọi cho An Trình Phong nhưng không thất bắt máy, y biết chắc là đã xảy ra chuyện. Y bước đến tra hỏi tên kia:
“Bạn tao đang ở đâu?”
Thấy tên kia không nói, y rạch một nhát dao vào mặt hắn bắt hắn nói, hắn vẫn một lòng trung thành với chủ nhân không nói ra. Y rạch thêm nhiều nhát nhưng hắn vẫn im lặng, y biết không thể tra hỏi thêm được gì ở tên này liền cho tàu quay trở lại khách sạn rồi tìm chỗ nhốt hắn vào.
Diệp Phong An nhận được cuộc điện thoại, tên phía bên đầu dây bên kia nói:
“Tình nhân của mày cùng đám bạn của nó đang ở chỗ tao, muốn chúng nó an toàn thì đến đây”
Anh biết chắc là kẻ nào làm, không ngờ hắn lại vì trả thù anh mà đụng đến y. Anh lập tức gọi điện cho trợ lí sắp xếp một chuyến bay đến ngay đảo Fijji, trên đường đi ra sân bay, anh gọi cho y, thấy y bắt máy, anh nói luôn:
“Em vẫn an toàn chứ?”
Thẩm Yên Nhi: “Em vẫn ổn nhưng bạn em thì bị bắt đi rồi”
“Bạn em sẽ an toàn thôi, không cần lo lắng, đợi anh, anh sẽ đến luôn”
Sau đó, Diệp An gọi điện cho đàn em của mình:
“Bảo vệ người của tôi, là Băng Mạc làm”
“Vâng lão đại”
Băng Mạc là kẻ thù của Diệp Phong An, nói đúng ra hắn là ghen tị với anh, lúc nào anh cũng hơn hắn, ngoài chức vụ là tổng tài ra Diệp An còn là một ông trùm khét tiếng trong giới giang hồ. Băng Mạc luôn muốn thâu tóm địa bàn của anh, hắn sử dụng mọi thủ đoạn nhưng đều không thành, khi nghe tin đồn thổi y và anh đang yêu nhau, hắn quyết định theo dõi y đến tận đảo Fijji và thực hiện kế hoạch bắt y uy hiếp Diệp An giao lại địa bàn cho mình.
Năm người bạn của y sau khi bị bắt liền bị nhốt vào một cái lồng sắt:
“Hất nước cho chúng nó tỉnh”
Họ dần dần mở mắt ra, một đám người đưa họ đến quỳ trước mặt một người phụ nữ
"Không ngờ mấy vị đây có ngày phải quỳ dưới chân tôi "
Họ ngẩng mặt lên nhìn, là Mãng Hoa:
“Sao cô lại ở đây?” An Trình Phong hỏi
“Tôi đây giờ đã có chỗ dựa, mấy người các ngươi đằng nào cũng trở thành thức ăn cho hổ thôi. Còn Thẩm Minh Thiên, anh ta chắc đã bị bắt rồi”
“Tiện nhân” Lan Hồng Dương mắng
Ả ta đi lại nói: “Sắp chết rồi còn già mồm”, vừa nói vừa dơ chân lên nhét mũi giày vào miệng cô.
Thấy vậy, mấy người họ hét lên: “Đừng có làm bừa”
Mãng Hoa: “Làm bừa? Tao có nên xem xét đem Lan tiểu thư đây về làm người hầu rửa chân không?”
Lúc này, Bạch Mạc bước vào:
“Em yêu, em còn thiếu người hầu sao? Bọn này không đáng quan tâm, cái chúng ta cần là tên họ Thẩm kia”
An Trình Phong: “Thả bọn tao ra”
“Được, cởi trói cho bọn nó”
Sau khi cởi trói cho họ, hắn thả hổ vào:
“Đi thôi, chúng nó chết chắc rồi”
Vốn dĩ Lam Mĩ Hạnh có thể thuần hóa được con hổ nhưng nó đã bị nỏ thuốc, cô cảnh báo:
“Con hổ không bình thường”
Họ liền trèo lên trên nóc lồng sắt, An Trình Phong lấy ra một lọ thuốc xịt vào mồm con hổ khi nó đang há mồm ra khiến cho nó trở lại bình thường, đồng thời cũng chìm vào giấc ngủ. Xác định an toàn, họ trèo xuống, dùng thuốc An Trình Phong chế tạo làm mòn gỉ lồng sắt, quá trình này diễn ra rất lâu nên phải mất một thời gian họ mới trốn ra ngoài được. Họ bị bắt đến một hòn đảo khác rất xa nơi khách sạn nên phải đi đến lúc trời sáng mới đến được nơi có người dân ở và mượn điện thoại gọi cho Thẩm Yên Nhi.