Đánh chết gấu Đại Địa xong, Lâm Lăng đâm Phệ Long Kiếm vào ngực xác gấu.
Ọc!
Mũi kiếm khẽ nâng lên, trực tiếp lấy ra thú hạch bên trong.
Viên thú hạch này rất lớn, to chừng nắm tay, toàn thân tròn trịa và lập loè hào quang màu vàng rực.
“Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!!” Mà đúng lúc này, một bóng người cường tráng chạy ào tới, gào thét lao về phía Lâm Lăng.
Người này chính là thanh niên Cuồng tộc sau khi đã cuồng hóa, lúc này hắn đã mất đi lý trí, trên mặt lộ ra biểu cảm hung hãn, đôi mắt đỏ rực điên cuồng nhắm thẳng vào Lâm Lăng.
Thấy thế, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc.
Xem ra một khi chiến sĩ Cuồng tộc rơi vào trạng thái cuồng hóa thì thật sự mất khả năng khống chế, không phân biệt địch ta giống như lời đồn.
“Không ổn rồi.”
Mỹ nữ Cuồng tộc tên là ‘Địch Lệ Kỳ’ kia hơi biến sắc, trong mắt hiện ra một chút lo lắng.
Nhưng người mà nàng ta lo lắng lại không phải Lâm Lăng, mà ngược lại là thanh niên Cuồng tộc kia.
Vừa rồi nàng ta nhìn thấy người áo đen thần bí có thể lập tức đánh chết gấu Đại Địa, vậy với thực lực của thanh niên Cuồng tộc thì cũng dữ nhiều lành ít.
Vèo ——!
Mà khi thanh niên Cuồng tộc sắp nhào đến, Lâm Lăng đã duỗi tay vẽ ra một phù văn.
Chỉ thấy trong đồ đằng phù văn có ánh xanh di chuyển, chợt trào ra một dao động năng lượng nồng đậm kỳ lạ.
Ong!
Sau khi luồng năng lượng này bao trùm xuống, chỉ trong chớp nhoáng, cỏ dại trên mặt đất đột nhiên biến thành từng sợi dây leo thô to màu xanh lục, giống như mãng xà điên cuồng trườn đến.
Chỉ trong chốc lát, hơn mười sợi dây leo đã quấn chặt lấy toàn thân thanh niên Cuồng tộc, dù hắn có điên cuồng giãy giụa thế nào cũng không thể kéo đứt thoát thân.
“Thật là pháp thuật lợi hại!”
Thấy tình cảnh này, Địch Lệ Kỳ và hai Cuồng tộc thiếu niên cách đó không xa đều lộ ra ánh mắt khϊếp sợ.
“Ân nhân, xin ngài đừng tổn thương hắn.” Nhìn thấy Lâm Lăng đi qua, Địch Lệ Kỳ vội vàng đứng lên, lên tiếng khẩn cầu.
Giọng nói của nàng ta rất dễ nghe êm tai, trong trẻo như tiếng nước chảy, hơn nữa khẩu âm khác thường kia còn mang đến sức hút độc đáo.
Lâm Lăng lạnh nhạt không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào chiến sĩ Cuồng tộc vẻ mặt dữ tợn trước mắt, trong lòng không khỏi cảm khái.
Trước đó thực lực của thanh niên Cuồng tộc chỉ đạt đến chiến sĩ cấp 4, nhưng biến thân thành chiến sĩ Cuồng tộc xong thì sức mạnh trực tiếp tăng vọt lên mấy lần, đạt tới cấp 5.
Trong cơ thể có được loại gien hùng mạnh như vậy mà lại như bị nguyền rủa, không thể khống chế phát huy nó ra, còn bị mọi người kỳ thị và bài xích ở đại lục Thương Khung.
Thật là đáng tiếc...
“Rốt cục là nguyên nhân gì mới khiến bọn họ mất hết lý trí?”
Lâm Lăng cảm thấy rất tò mò, đột nhiên duỗi tay ấn lên cơ ngực rắn chắc của chiến sĩ Cuồng tộc, lập tức đưa linh thức vào trong đó.
“Ngươi...!Ngươi muốn làm gì?!” Hai thiếu niên Cuồng tộc đã tới gần lập tức nôn nóng mà lớn tiếng gầm lên.
Bọn họ muốn tiến lên ngăn cản, lại đột nhiên bị Địch Lệ Kỳ duỗi tay chặn lại.
“Đừng xúc động.” Địch Lệ Kỳ lên tiếng quát bảo ngưng lại.
Nàng ta biết rõ sự hùng mạnh của người áo đen thần bí này, dù họ liên thủ thì cũng không phải đối thủ của hắn.
Hơn nữa theo Địch Lệ Kỳ thấy, nếu như Lâm Lăng thật sự muốn ra tay gϊếŧ người thì có thể trực tiếp dùng trường kiếm trong tay đâm chết, không cần thò bàn tay khác ra ấn lên ngực thanh niên Cuồng tộc, như vậy chỉ là làm điều thừa mà thôi.
Cho nên, phân tích dựa theo tình hình trước mắt, Địch Lệ Kỳ cảm giác người đàn ông thần bí hùng mạnh này cũng không có ác ý.
Trong sự chờ đợi khẩn trương và lo lắng đó, qua chừng mười giây sau, rốt cục Lâm Lăng cũng rút tay về, trong mắt hiện ra một chút trầm tư.
Trải qua điều tra vừa rồi, Lâm Lăng phát hiện nguyên nhân khiến chiến sĩ Cuồng tộc mất khống chế là vì sau khi huyết mạch cuồng hóa khiến cho năng lượng đột nhiên tăng vọt, đánh sâu vào não bộ, làm nhiễu loạn thần kinh trong não, vì thế mới khiến chiến sĩ Cuồng tộc mất đi ý thức.
Du͙ƈ vọиɠ duy nhất là muốn phát tiết hết sức mạnh trong thân thể ra!
Thật ra cũng không phải không có giải quyết phương pháp.
Chỉ cần cắt đứt dây thần kinh ảnh hưởng đến não bộ, ngăn cản sức mạnh điên cuồng kia xông thẳng lên đầu thì có thể duy trì ý thức vốn có.
Nhưng dù là sinh vật nào thì kết cấu thần kinh trong đại não cũng vô cùng phức tạp, hơi vô ý một chút sẽ lập tức gây nên tổn thương trí mạng.
Lâm Lăng tự nhận với hiểu biết của mình đối với tri thức y học thì hoàn toàn không biết xuống tay thực hiện phương pháp này thế nào.
Nói một cách đơn giản, chính là một loại bệnh nan y!
Cuồng tộc được truyền thừa nhiều năm như vậy, sao trong tộc chưa từng xuất hiện trí giả người tài ba nào, tất nhiên họ cũng đã phát hiện vấn đề này, nhưng cuối cùng đều khó có thể giải quyết.
“Long Linh, ngươi có biết có biện pháp nào giải quyết không?” Trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, thử hỏi thăm dò.
“Chủ nhân đáng kính, thật đáng tiếc, ta cũng không biết.” Rất nhanh, trong Phệ Long Kiếm truyền ra giọng nói trầm thấp của Ma Long Linh, vang lên trong đầu Lâm Lăng.
Lâm Lăng cũng không hết hy vọng, lập tức hỏi thầm trong lòng: “Hệ thống, có cách nào trị được di chứng của chiến sĩ Cuồng tộc không?”
“Có.” Ngay sau đó, tiếng nói hợp thành từ âm thanh điện tử của hệ thống chợt vang lên.
Câu trả lời ngắn gọn này lập tức khiến Lâm Lăng rung động.
Có hi vọng!
“Làm sao để trị?” Lâm Lăng lập tức hỏi tiếp.
“Tiêu tiền là được, trị liệu một lần, tốn mười vạn.”
Nhưng câu kế tiếp của hệ thống lại làm Lâm Lăng có chút xấu hổ.
Bởi vì đêm nay khi triệu tập đông đảo nhân viên cao tầng trong bang hội, hắn đã đưa tất cả tiền trong thẻ vàng cho Bạch Lân để xử lý chuyện kiến thiết trong thành.
Hiện tại trên người hắn chỉ còn sót lại mấy ngàn lượng tiền tiêu vặt mà thôi, đừng nói là mười vạn, gom đủ một vạn còn không nổi.
“Có thể dùng đá Linh Dương thay thế không?” Lúc này, Lâm Lăng nhớ tới trong nhẫn không gian còn hơn ba vạn viên đá Linh Dương, lập tức mang tâm lý thử một lần nên hỏi.
“Đá Linh Dương là tiền thông dụng của thế giới võ tu này, cũng có thể thay thế tiền tài.”
Thấy hệ thống cho phép, Lâm Lăng lập tức suиɠ sướиɠ thỏa mãn, không ngờ đá Linh Dương còn có thể dùng trong hệ thống.
Kể từ đây, không chỉ vấn đề trước mắt được dễ dàng giải quyết, mà sau này tiến hóa sủng vật cũng tiện hơn rất nhiều.
Dù sao trong giai đoạn hiện tại, mỗi lần sủng vật tiến hóa đều tốn đến tận trăm triệu tài chính.
Hơn nữa đổi ra tiền thật sự quá phiền phức, chưa kể còn thu phí thủ tục, thường xuyên lặp lại quá trình này còn bị hao phí đi một chút.
Nhưng dùng đá Linh Dương thì lại khác.
Hiện tại hắn có được một mỏ đá Linh Dương cỡ lớn, đào lên bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, thật sự đỡ tốn công hơn nhiều.
“Hệ thống, mở ra trị liệu.” Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng trực tiếp ra lệnh.
“Đang tập trung vào đối tượng...”
“Chúc mừng ký chủ, đã hoàn thành trị liệu cho mục tiêu, lấy tỷ giá chuyển đổi là gấp một vạn lần theo thị trường, trừ mười viên đá Linh Dương.”
Chỉ thoáng chốc, tiếng nói của hệ thống liên tục vang lên.
Trong nhẫn không gian của Lâm Lăng cũng đột nhiên mất đi mười viên đá Linh Dương.
Vậy...!Là xong?
Nghe thế, Lâm Lăng hơi kinh ngạc, sau đó hắn khẽ nâng mắt, nhìn vào thanh niên Cuồng tộc trước mặt.
Chỉ thấy vẻ mặt của đối phương lập tức xuất hiện sự thay đổi, sắc mặt dữ tợn và ánh mắt hung ác ban đầu cũng dần dần khôi phục bình tĩnh...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK