Mục lục
Vũ khí thần bí của sát thủ - Hỏa Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại khi phát hiện ra bóng người đỏ đậm vừa rơi xuống sàn đấu chính là âu Dương Lâm của tộc Hỏa Phượng.

Hiển nhiên đỉnh tầng quyết đấu vừa nãy nàng ta đã bị đánh bại rồi.

Theo ánh mắt di chuyển lên, Lâm Lăng phát hiện đối thủ cạnh tranh là một võ giả tộc Thiên Ma.

Vù--------!

Đúng lúc này một luồng quang văn màu đen dọc theo quỹ đạo u Dương Lâm rơi từ trên bầu trời xuống, bắn xuyên qua.

Không khó nhìn ra mặc dù u Dương Lâm thất bại nhưng tên võ giả của tộc Thiên Ma kia vẫn quyết giết tới cùng. Không có chút lưu tình nào!

Thậm chí một một sự đồng cảm thương hoa tiếc ngọc cũng không có.

Vù!

Sắc mặt Lâm Lăng hơi trầm xuống, đang muốn xuất thủ cứu giúp thì Trần Tấn bên cạnh đã động thủ trước.

Đầu ngón tay hắn ta bắn ra một luồng quang văn màu đen mạnh bạo phóng đến.

Tốc độ cực nhanh giống như tia chớp trực tiếp hung hăng đụng chúng vào luồng quang văn màu đen của tên kia.

Chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng vang lên.

Hai luồng quang văn màu đen song song đụng vào nhau nổ tung, tràn ngập dao động ma khí hùng hồn.

Lúc này thân hình Lâm Lăng khẽ động, chợt bay lên, thân thủ ôm lấy u Dương Lâm đang gần rơi xuống đất. Sau đó lấy một viên khí huyết đan cho nàng ta nuốt vào.

“Hử?”

Từ đài chiến đấu trên ngọn núi, tên võ giả tộc Thiên Ma kia ánh mắt lạnh lùng quét về phía dưới, trực tiếp rơi lên người Trần Tấn.

Đối với người kia có thể thi triển công phá Ma tộc, cùng với ma khí giống với mình, hắn ta hiển nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Trần Tấn ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt không hề có ý sợ hãi người đối diện.

“Thứ loài người ti tiện nhà ngươi, nếu ngươi có thể leo được đến độ cao này thì lúc đó ta sẽ chơi cùng người.”

Võ giả tộc Thiên Ma nhếch miệng lên khinh thường cười lạnh một tiếng.

Chợt tám cánh sau lưng hắn ta rung lên, thân hình mạnh bạo bay lên, tiếp tục bay đến đài chiến đấu gần đỉnh.

“Cảm ơn các ngươi.”

Sắc mặt u Dương Lâm tái nhợt gật đầu tạ ơn. Chợt khí huyết trong cơ thể dâng lên nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn tình huống vừa đánh một trận hiển nhiên bị thương không nhẹ.

“Với tình trạng thương tích của ngươi hiện giờ đã không còn cách nào chiến đấu nữa rồi, buông tha đi.”

Lâm Lăng khuyên nhủ nói.


Vừa nãy lúc đón được u Dương Lâm, linh thức của hắn cũng thuận thế dò xét cái thân thể phía dưới này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK