• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng chưa vội như vậy đâu...

Thật ra Hòa An và Duận Sát Vi đã thỏa thuận thêm vài điều nữa. Nếu cứ như vậy mà kết thúc chẳng phải uổng phí công sức Hoàng Hậu " trái quy củ " đến một chuyến rồi sao?

" Hoàng Thượng! Thần thiếp thân là Hoàng Hậu Đại Thanh - người đứng đầu Hậu Cung, Thiếp xin tình nguyện góp nữa năm bổng lộc cứu tế cho Yết Dương đồng thời sẽ đứng ra quản lý vật tư cùng ngân lượng mà Hậu Cung quyên góp trên việc tình nguyện không cưỡng ép ". Duận Sát Vi nhẹ nhàng đứng lên, hơi cúi người, nói bằng giọng nhẹ nhàng, ôn hòa vốn có.

" Tốt! Trẫm phê duyệt ". Thế Long Đế vui mừng trước lòng nhân hậu của Duận Sát Vi.

" Nhi Thần cũng góp nữa năm bổng lộc ". Thái Tử - Vĩnh Đôn cùng Tam Hoàng Tử - Vĩnh Trác đồng thanh tiến lên phía trước đứng cùng với Hòa An.

Đến lúc này thì các Đại Thần bên dưới chẳng thể làm ngó lơ được nữa. Ngay cả Hoàng Hậu cũng lên tiếng góp sức. Nam nhân sao có thể thua kém một nữ nhân được, mà không hẳn chỉ là một nữ nhân mà là hơn 2000 nữ nhân trong Tử Cấm Thành. Bọn họ còn không tự khắc lên tiếng chẳng lẽ còn đợi người khác nhắc nhở, vậy thì còn gì là mặt mũi.

Trong mắt Hòa An, Lạc Thư Dy đúng là không đơn giản. Chỉ dùng vài lời nói đã kích thích được bản tính đàn ông khiến bọn họ không thể viện cớ trốn tránh.

" Thần xin tình nguyện cắt nửa năm bổng lộc cứu tế Yết Dương ". Người lên tiếng đầu tiên chính là Thượng Quý Khanh. Sau khoảng thời gian yên lặng thì ông cũng tự nắm bắt được lúc nào thì đến lượt mình nói.

Mọi chuyện diễn ra như suy đoán, toàn thể quần thần bên dưới đều hô to:

" Thần xin tình nguyện cắt nửa năm bổng lộc cứu tế Yết Dương ". Mặt dù trong thâm tâm không ít người đang thầm nguyền rủa, không cam tâm khi mất nửa năm bổng lộc của mình.

Nữa năm bổng lộc không hề ít đâu nhé.

" Có được sự đồng lòng của mọi người, Đại Thanh chắc chắn sẽ thịnh vượng ". Duận Sát Vi bên cạnh cảm thán.

" Ha ha! Tốt! Tốt lắm! Đúng là các ái khanh của Trẫm. ". Sự vui mừng được dâng cao. Sự việc được giải quyết ổn thỏa ngoài mong đợi. Thế Long Đế cười lớn, ngã người về sau, tay vỗ lên thành ghế một cái đầy phấn khích.

Hòa An hành lễ cáo lui về sau. Nàng không quên lén nở nụ cười bí hiểm với Duận Sát Vi.

Kế hoạch thành công. Việc còn lại nằm ở quá trình diễn biến và thành quả nữa thôi. Yết Dương lần này có thể an tâm vượt qua tai ương rồi.

" Thượng ái khanh! ". Hoàng Thượng trở về dáng vẻ nghiêm túc.

" Có Hạ Thần! ". Nghe gọi đến tên, Thượng Quý Khanh nhanh chân bước lên.

" Trẫm ban lệnh! Trích 500 ngàn lượng bạc cùng năm xe lương thực đưa đến Yết Dương - Thành Quảng Tây. Khanh sau khi về Quảng Tây, thông báo cho toàn thể dân chúng Yết Dương, trong vòng một tháng tới, ngân lượng cùng lương thực còn lại sẽ được viện trợ đến."

Sau đó, Thế Long Đế tiếp lời.

" Ngự Tiền Thị Vệ Mạc Ngôn ". Thế Long Đế gọi Ngự Tiền Thị Vệ mà ông tin cậy bên cạnh nhiều năm.

Nhanh chóng, một nam nhân tầm hơn 30 tuổi, dáng dấp cao lớn, tiến lên hành lễ chuẩn bị nhận nhiệm vụ giao phó.

" Có Hạ Thần ".

" Ngự Tiền Thị Vệ Mạc Ngôn, đảm nhiệm hộ tống Bình Nam Vương an toàn vận chuyển ngân lượng cùng lương thực trở về Thành Quảng Tây ".

" Tuân mệnh ! ". Mạc Ngôn cung kích nhận lệnh. Sau đó lui về phía sau.

Trong lòng Hòa An khẽ nở nụ thỏa mãn. Lạc Thư Dy cảm thấy nhẹ lòng vì kết quả mang lại như mong muốn.

" Được rồi! Bãi giá ". Thế Long Đế phất tay ra hiệu buổi thiết triều kết thúc.

" Hoàng Thượng bãi giá hồi cung ". Đó là giọng vang dài của Liêu Công Công. Hoàng Đế đứng dậy rời khỏi ngai vàng, Liêu Công Công cúi người di chuyển theo phía sau. Bên cạnh còn có một số thị vệ và vài tiểu thái giám đi cùng. Bắt đầu di giá về Dưỡng Tâm Điện nghĩ ngơi.

Duận Sát Vi Hoàng Hậu cùng hai tỳ nữ cũng trở về Trường Xuân Cung.

...----------------...

Bây giờ mới thật sự kết thúc, mỗi người mang một tâm trạng ra về. Riêng phần về Bình Nam Vương - Thượng Quý Khanh chắc chắn vui mừng hơn ai hết. Có thể thấy ông là một "trung nước yêu dân".

Vừa ra đến Càn Thanh Môn, Tam Hoàng Tử - Vĩnh Trác lập tức hỏi Hòa An về kế sách của nàng.

" Hòa An! Trong một đêm, muội có thể nghĩ ra kế sách chu toàn như vậy sao? ". Cậu ta nhẹ giọng hỏi, mắt hơi nhướng lên vẻ khó hiểu.

Vĩnh Trác vẫn còn thấy ngờ ngợ vì trước giờ Hòa An ít khi đưa ý kiến liên quan bao gồm cả khu vực Hậu Cung. Đồng thời gián tiếp lấy được không ít bổng lộc của tất cả Quan Thần. Điều này có thể sẽ đem đến nhiều rắc rối sau này cho Hòa An khi nàng trong một ngày đã đắc tội khá nhiều người.

Nghe nhắc đến việc này, Thái Tử Vĩnh Đôn cũng nhận thấy. Hai người họ đều dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tư Duệ Hòa An. Mà nàng không thích ánh mắt như thế một chút nào. Nhưng cũng hiểu tâm ý sâu xa của hai người họ nên chỉ cười trừ rồi hẹn đợi đến nơi khác sẽ nói cho bọn họ nghe.

" Hai huynh đừng dùng ánh mắt ngờ vực như thế. Nếu muốn Muội nói thì cũng phải đến nơi an toàn một chút chứ ". Vẫn là khuôn mặt lém lỉnh cười cười nhìn bọn họ. Nháy nháy mắt nhắc nhở.

Đâu Đâu cũng là tai mắt của người khác, không thể tùy tiện nói gì thì nói được. Ánh mắt của Vĩnh Trác một lần nữa vô thức quét ngang mặt của Lạc Thư Dy đang cúi xuống. Chợt lời nói của Hòa An trước mặt như không nghe lọt tai, vội có chút ngớ người. Trở lại phong thái vốn có của mình.

" À mà sao Thập Nhị Huynh không thấy đến? ". Vẫn là thấy thiếu thiếu người rộn chuyện nhất. Hòa An cảm giác có hơi kỳ lạ. Bình thường chỗ nào đông vui có đầy đủ bọn họ thì hắn sẽ xuất hiện. Hôm nay lại không thấy tâm hơi đâu.

" Tối hôm qua, Phụ Hoàng cho gọi Đệ ấy đến Dưỡng Tâm Điện. Còn về việc gì thì muội biết rõ rồi đó. Bị Phụ Hoàng cấm túc trong Đông An Cung một tuần lễ. Còn cho người canh chừng kỹ càng nữa. Lần này Đệ ấy hết chạy đi đâu rồi ". Vĩnh Đôn từ tốn kể lại chuyện cho Hòa An nghe, không khỏi bậc cười.

Lạc Thư Dy nghe vậy khuôn miệng cũng nhếch lên cười, chẳng dám để người khác thấy sợ bị trách tội. Một người hoạt bát hiếu động như Vĩnh Hy cho dù bị nhốt hai ngày cũng chưa chắc chịu nổi. Nhớ đến cảnh cậu ta hôm qua còn gây sự với mình, Lạc Thư Dy không thấy chút nào là tội nghiệp. Hận không thể thốt ra hai tiếng " đáng đời " vì vốn dĩ nàng bị thương nguyên nhân chính là do cậu ta gây ra.

" Vậy muội phải kiêu Tuyết Liên làm ít bánh phù dung đem đến Đông An Cung an ủi Huynh ấy một chút rồi. Cũng không thể bỏ mặt huynh ấy được. Nếu không, Huynh ấy sau hết lệnh cấm túc sẽ đến lột da muội mất. Haha!!! ". Hòa An không giữ hình tượng cười lớn.

Chuyện trốn ra bãi săn bắn Nhiệt Túy cũng một phần do nàng khởi xướng. Nàng nghĩ chắc hẳn, bây giờ Vĩnh Hy - Thập Nhị Huynh của mình đang không ngừng mắng nàng. Hai người cùng phạm lỗi mà chỉ có mình hắn chịu trận. Không bất mãn mới là chuyện lạ.

Hai vị Hoàng Tử cũng phì cười theo. Không cần nghĩ cũng biết Vĩnh Hy giờ trong trạng thái như thế nào rồi.

...----------------...

.....ĐÔNG AN CUNG.....

Cách cửa mở ra, lập tức hai thị vệ canh gác vội cản lại.

" Thập Nhị Hoàng Tử, Người không được ra khỏi phòng ". Mặt họ không biểu cảm, hai thanh kiếm chéo vào nhau ngăn cản trước ngực của Vĩnh Hy.

" Hừ, các ngươi còn cản ta sẽ đánh các ngươi đó ". Vĩnh Hy nghênh mặt trừng mắt dọa hai người họ.

Bức bối cả một đêm, hôm nay biết rằng Thế Long Đế thiết triều có cả Hòa An. Vĩnh Hy biết chắc chắn Hòa An Công Chúa sẽ có kế sách hay gì đó. Còn mình bị cấm túc không được tham gia việc vui. Sự tò mò cộng thêm ấm ức khi bị phạt, Hắn ta liền liều một phen xem có thể hù dọa hai thị vệ trước cửa để lén trốn chạy hay không?

Chưa kịp nhìn mặt đã vội thốt ra lời đe dọa. Sau khi nhìn rõ hai tên thị vệ trước mặt không khỏi than trách trong lòng thảm hại.

" Ôi trời! Phụ Hoàng còn phái cả hai Tam đẳng Thị vệ - Tinh Hiểu Lang và Lam Hinh để canh chừng Ta ". Vĩnh Hy giờ đây chỉ biết thầm khóc trong đầu.

Bọn họ là ai chứ, là Nhị đẳng Thị vệ - võ công cực kỳ cao cường, là một trong số người chuyên bên cạnh bảo vệ an nguy của Hoàng Thượng.

Lời cũng thốt ra rồi, cũng không thể thu hồi lại, nếu không còn gì là mặt mũi Hoàng Tử nữa. Đành cố tỏ ra hung hăn, ưởng ngực cao.

" Dù sao Ta cũng là Thập Nhị Hoàng Tử, con trai độc nhất của Duận Sát Hoàng Hậu. Các ngươi dám cản đường Ta ". Lấy danh con trai của Hoàng Hậu mà giương giương tự đắc, chân đang định ngang nhiên bước đi tiếp thì...

Lần này, hai Thị vệ dồn sức vào thanh kiếm, kiên định ngăn cản Vĩnh Hy.

" Hoàng Thượng có lệnh! Thập Nhị Hoàng Tử nếu trái lệnh cấm, giao quyền tự xử lý cho hai Tại Hạ. Đặt biệt có thể dùng vũ lực. Xin Thập Nhị Hoàng Tử đừng làm khó bọn ta". Lam Hinh bên trái thuật lại lời nói của Thế Long Đế. Tinh Hiểu Lang kia có lẽ là người kiệm nói. Khuôn mặt không biết đổi, không có ý định thuận theo Thập Nhị Hoàng Tử.

Vĩnh Hy cũng biết bọn họ chỉ nghe lệnh Hoàng Thượng một cách tuyệt đối, không có ngoại lệ.

So về công phu thì hắn thua chắc rồi.

Biết chẳng còn cách nào khác, Hắn ta hừ lạnh một tiếng, hậm hực tức giận xoay người đi thẳng vào trong phòng, cửa cũng chẳng thèm đóng lại.

" Cạnh!!! " Lam Hinh đưa tay đóng cửa lại. Khuôn mặt hai người họ vẫn mang một sắc thái vô cảm, nghiêm túc tiếp tục làm nhiệm vụ canh gác.

" AAAAA!!! Tại sao chỉ có mình ta lĩnh phạt chứ! Hòa An!! Ta thề không nghe lời muội nữa ".

Tiếng hét của Vĩnh Hy lớn đến mức, người đi ngang Đông An Cung cũng nghe rõ mồn một. Cung nữ cùng thái giám đang làm việc bên trong Cung nghe thấy thì phì cười.

Chuyện này vốn không phải xảy ra lần đầu tiên.

...----------------...

Lúc này ở chỗ Hòa An Công Chúa...

" Sao tai cảm thấy hơi ngứa ngứa nhỉ ". Trong lòng thầm nghĩ. Ngón tay khẽ khó hiểu xoa xoa vành tai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK