• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Tuyết Liên phía sau có chút hốt hoảng nhưng khi nhận ra nam nhân trước mặt thì khí sắc dịu đi một chút.

Không khí xung quanh sặc mùi " thuốc súng ". Hai tỳ nữ bên cạnh Nghị Thanh cũng vì thế mà run sợ.

" Cô ta dám tát muội. Huynh lại còn bênh vực cô ta mà mắng muội? ". Nỗi uất ức hiện hết lên mặt của Nghị Thanh. Trong lời nói có chút nghẹn ngào.

Lạc Thư Dy lúc này nhận ra tên nam nhân đó chính là Thái Tử Điện Hạ - Vĩnh Đôn. Có chút bất ngờ khi hắn ta xuất hiện vào lúc này.

Ngay sau đó, Hòa An bước lên phía trước, giống như không cần đến sự ra mặt của Vĩnh Đôn thì nàng vẫn có thể tự giải quyết được.

Hai mắt Hòa An sắt lạnh nhìn Nghị Thanh mà nói.

" Ta nói cho tỷ biết, Ta là vì nể mặt Đại Huynh, chứ không thì ... Không chỉ đơn giản là một cái tát đâu. Ta không cho phép tỷ nhắc đến NHẠC MẪU PHI với thái độ coi thường đó ". Giọng điệu của Hòa An càng lớn về sau. Ý nhắc nhở Nghị Thanh nên biết chừng mực của mình. Khuôn mặt và lời nói đều toát lên sự lạnh lẽo chết người.

...----------------...

Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao Hoà An vì nể mặt Vĩnh Đôn mà không trừng trị Nghị Thanh thỏa đáng ?

...Chuyện là......

Vốn vĩ sau khi Hoa Phi bị giáng chức sau vụ việc Nghị Thanh làm Hòa An đuối nước thì đã hoàn toàn bị thất sủng.

Tuy nhiên, Hoa Phi - Diệp Nhã Y lại là em gái ruột của Gia Quý Phi - Diệp Khắc Hà cũng là mẫu thân của Thái Tử - Vĩnh Đôn. Hai người họ là con gái của Diệp Húc Khoan, ông ta hiện đang nắm giữ chức vụ Binh bộ Thượng Thư rất được Thế Long Đế tính nhiệm.

Lúc đó Nghị Thanh được giao cho Tinh Kỳ ma ma dạy dỗ. Tình cảm của hai tỷ muội vô cùng thắm thiết nên Hoa Tần ( sau khi bị giáng chức ) đã đến nhờ Gia Quý Phi - khi đó rất được Hoàng Đế sủng ái trông nom và bảo vệ Nghi Thành giúp nàng ta. Vì thế, từ đó Vĩnh Đôn có thêm một tiểu muội muội bên cạnh nhưng thật ra cậu ta không thích Nghị Thanh cho lắm.

Được sự bảo bọc từ Gia Quý Phi, Thác Lư Nghị Thanh Công Chúa ngày lớn càng hống hách, ngang ngược nên người trên kẽ dưới tuy không thích nhưng ngoài mặt vẫn cung kính và có phần nịnh hót.

Vĩnh Đôn nhiều lần chán ghét tính tình của Nghị Thanh, lại không muốn mẫu thân phiền lòng nên vẫn luôn nhẫn nhịn.

...----------------...

" Muội còn đứng đó trừng mắt cái gì nữa hả? Không muốn mất mặt thêm thì mau chóng về Di Phàn Cung của muội đi ". Vĩnh Đôn không một chút nói đỡ cho Nghị Thanh, ngược lại còn gằng giọng đuổi cô ta về Cung.

Nếu nói giữa Hòa An và Nghị Thanh, tuy Nghị Thanh có quan hệ máu mủ gần gũi với Vĩnh Đôn hơn nhưng trước giờ Hòa An đối với hắn ta đặt biệt quan trọng. Bởi lẽ Hòa An là người hiểu chuyện, vui buồn rõ ràng, lại là người thông minh không cậy quyền thế. Trong mắt Vĩnh Đôn cô như một bông hoa nhỏ bé khiến cậu ta tự khắc mà ra sức mà bảo vệ. Còn Nghị Thanh, nếu có bảo vệ cũng chỉ vì hai chữ "trách nhiệm".

" Ta ghét Huynh!..." Khuôn mặt Nghị Thanh đầy căm phẫn, tức giận đùng đùng bỏ đi sau lời nói vô tình của Vĩnh Đôn.

" Tại sao Huynh luôn bảo vệ cô ta cơ chứ? Cô ta là Hoàng Muội của Huynh còn Ta thì không phải sao? Mọi thứ tốt đẹp tại sao đều dành cho cô ta hết chứ? Ta hận ngươi - Hòa An! ta hận Huynh - Vĩnh Đôn! Ta hận tất cả! ". Nghị Thanh vừa đi vừa gào thét oán than trong lòng. Nước mắt không kìm được mà rơi lả tả. Lửa hận đang ùn ùn phát ra làm hai cung nữ bên cạnh cũng khép nép cúi gằm mặt mà nhanh chân bước theo sau.

Sau khi Nghị Thanh đi khuất, không khí có phần dễ chịu hơn. Lạc Thư Dy chợt để ý kỹ thái độ mà Vĩnh Đôn dành cho Hòa An.

" Muội có sao không? ". Vĩnh Đôn thu ánh mắt hung dữ lúc nảy thay thành ánh mắt dịu dàng ân cần. Cậu ta nhìn Hòa An đầy lo lắng.

" Muội đánh cô ta Huynh không để tâm sao? " Khuôn mặt Hòa An vẫn còn vương chút sát khí. Không nhìn Vĩnh Đôn mà hỏi.

" Là do Muội ấy quá đáng trước ". Vĩnh Đôn thản nhiên trả lời. Tính cách của Nghị Thanh cậu ta biết quá rõ.

" Vậy thì Huynh nghĩ muội có làm sao được không? ". Ánh mắt Hòa An lúc này mang chút ý cười cợt cho sự lo lắng thái quá của Vĩnh Đôn.

Biết là bản thân đã lo lắng dư thừa, Vĩnh Đôn chợt cười nhẹ mang chút ấm áp, lấy tay xoa nhẹ lên đầu của Hòa An.

" Ta còn định đến Cung đón Muội. Không ngờ Hoàng Muội của ta lại đi sớm như thế ". Giọng nói của Vĩnh Đôn tự nhiên như thể cố ý muốn nói ra lý do bản thân xuất hiện.

" Bọn Muội định đến Trường Xuân Cung thỉnh an Mẫu Hậu. Tiện thể bàn một số việc trước khi thiết triều. Huynh có muốn đi với Muội luôn hay không? ". Hòa An chợt trở về khuôn mặt đáng yêu vốn có. Giống như việc xảy ra vừa rồi, trong chớp mắt đều tan biến mất.

" Vậy thôi, Ta đến Hải Khúc Cung của Tam Đệ vậy. Muội đi đường cẩn thận đấy. Ta đi đây! ". Vĩnh Đôn vẫn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Hòa An. Biết cô còn có việc, chẳng muốn nói chuyện thêm làm cản trở nên cũng vội rời đi. Câu ta dáng người thong thả mà rẽ đi hướng ngược lại với Hòa An.

Có thật sự chỉ là trùng hợp thấy Hòa An gặp chuyện mà đi đến bảo vệ? Hay còn lý do gì khác xoay quanh tình cảm Huynh - Muội này đây.

Lạc Thư Dy và Tuyết Liên vẫn giữ thái độ bình thường. Nhưng thật chất, họ đều có vài thứ đang suy nghĩ trong đầu.

...----------------...

Mọi việc đối với Tư Duệ Hòa An quá đổi bình thường nên cô chẳng để tâm nhiều cho phiền lòng.

Cuộc chạm mặt không mấy vui vẻ ấy khiến Lạc Thư Dy hiểu được bản tính của Hòa An được đôi chút.

" Người khác đối xử với nàng ta như nào thì nàng sẽ đối xử lại như vậy. Cho dù giả tạo hay thật tâm nàng đều khôn ngoan ứng xử. Nhưng nếu chạm vào "con thú dữ" trong người nàng nhất là người mà nàng coi trọng. Một chút cũng không được. Bọn họ cho dù là ai, đều khó sống. "

Hòa An tiếp tục di giá đến Trường Xuân Cung...

...----------------...

...TRƯỜNG XUÂN CUNG...

Ba người bọn họ hiện đứng trước phòng của Hoàng Hậu đợi tên tiểu thái giám vào bẩm báo.

" Bẩm Hoàng Hậu, Tư Duệ Hòa An Công Chúa đến diện kiến ". Thái giám Trúc Mã đến trước mặt Hoàng Hậu kính cẩn thông báo.

Duận Sát Vi mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng thầm đoán được Hòa An đến là có việc cần bà ta giúp đỡ.

" Cho nàng ta vào đây ". Cung nữ thân cận Đàm Vận bên cạnh đang cẩn thận cày chiếc trâm ngọc lên tóc cho bà. Khuôn mặt Duận Sát Vi điềm tĩnh nhìn vào tấm gương lớn.

Thái giám Trúc Mã nhanh chóng bước ra cung kính mời ba người bọn họ vào trong.

" Nhi Thần thỉnh an Mẫu Hậu, Mẫu Hậu vạn phúc kim an ". Hòa An giọng nói thanh thoát, hành lễ thỉnh an . Lạc Thư Dy và Tuyết Liên đứng phía sau cũng cung kính hành lễ.

Đàm Vận đưa tay dìu Hoàng Hậu đến chiếc giường dài, đặt một cái bàn gỗ vuông nhỏ. Bên trên còn có chút điểm tâm. Đó là nơi bà ta hay dùng tiếp chuyện với người khác, kể cả Hoàng Thượng.

" Được rồi, An Nhi, con mau ngồi xuống đi". Hoàng hậu nở nụ cười hài lòng, ra hiệu cho Hòa An đến ngồi bên cạnh.

Nàng ta bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi ngồi xuống.

Lạc Thư Dy và Tuyết Liên yên phận đứng gần chủ tử của mình, cô len lén quan sát Hoàng Hậu Duận Sát Vi, trong phút chốc, phần lớn cảm thấy rất cảm phục.

Đúng là phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ, " dưới một người mà trên vạn người ".

Bà ta khoát lên thân thể bộ thường phục màu xanh thẫm tinh tế thanh tao. Tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt phải nói là rất đẹp, bà mang vẻ đẹp hút hồn với đôi mắt phượng to dài, ngũ quan hài hòa cân đối nhưng không mang vẻ yếu đuối mỏng manh. Trong đáy mắt, toát ra có phần kiên định và từng trải. Giọng nói ngọt ngào như " rót mật vào tai ". Hỏi sao Thế Long Đế có hàng ngàn phi tần xinh đẹp tuyệt thế nhưng lại có phần thiên vị nữ nhân đặt biệt này.

Tuy không biết Duận Sát Vi Hoàng Hậu trước mặt có mưu mô toan tính, ngày ngày sống trong sự đấu đá hậu cung như trong phim điện ảnh hay không? Nhưng Lạc Thư Dy chỉ biết một điều, bà ta đứng vững vị trí Hoàng Hậu cho đến nay thì chắc chắn không phải người phụ nữ tầm thường. Vừa chỉnh đốn lục cung, vừa nhận được sự sủng ái từ Thế Long Đế. Bà ta " cao cao tại thượng " như thế, há phải để người tầm thường như cô đoán ra được tâm tư.

" Sao? Hôm nay đến có việc gì cần ta giúp à ? ". Duận Sát Vi như thể đoán được tâm tư của Hòa An. Tay cầm chén trà ấm nóng uống một ngụm.

Bị đoán đúng ý, Hòa An nở nụ cười tươi rói.

" Chỉ có mẫu hậu là hiểu nhi tử ".

" Đừng xua nịnh ta nữa! Con là hôm nay đến dự buổi thiết triều đúng chứ?. Vậy thì mau nói nhanh chút, ta thấy ... cũng sắp đến giờ rồi ". Bà ta xoay người một chút nhìn về hướng Hòa An, hai tay bắt chéo. Miệng thoáng mỉm cười, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh.

Ánh mắt Hòa An chợt trở nên nghiêm túc.

" Chuyện ở Yết Dương mà Thượng Quý Khanh mấy ngày trước trình tấu chương lên cho Phụ Hoàng. Mẫu Hậu có nghe qua hay chưa? ". Giọng điệu không chút gấp gáp, âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo. Hòa An nhanh chóng vào thẳng vấn đề.

" Là vì chuyện đó mà con đến tìm Ta sao? Nhưng một nữ nhân hậu cung như Ta, trước giờ không được phép can chính thì giúp được gì đây? "

Vốn dĩ từ xưa đến nay, việc can dự chính sự đối với hậu cung là một điều cấm kỵ từ các thời tiên đế tổ tông. Nên khi nghe Hòa An nhắc đến việc đó, trong lòng cũng khá bất ngờ. Tuy vậy đối với Duận Sát Vi, bà biết rõ Hòa An không phải vị Công Chúa hồ đồ, nếu đã đến tìm thì chắc chắn việc sẽ trong phạm vi mà bà có thể làm được.

" Mẫu Hậu đừng nói vậy. Thật ra đêm hôm qua, nhi thần vừa có một kế sách có thể giúp Phụ Hoàng gánh vác được nổi lo trước mắt. Chỉ là... việc này cần có sự ra mặt của Mẫu Hậu nên Nhi thần mới gấp gáp đến bàn bạc với Người ".

Sau lời nói của Duận Sát Vi, Hòa An nhanh chóng đi đến ngồi cạnh, nắm chặt bàn tay thon dài của bà. Nàng ta nhìn thẳng vào đôi mắt phượng ấy, tự tin nói. Mong rằng có được sự đồng ý của bà.

" Đúng là không uổng phí công sức Hoàng Thượng thương yêu con. Nói cho ta nghe kế sách của con đi nào ". Hoàng Hậu ôn hòa nhìn Hòa An, đưa tay khẽ vén cọng tóc rũ xuống mặt nàng. Nhẹ nhàng nở nụ cười tươi như ngọc.

" Mẫu Hậu, Nhi Thần to gan xin ra một đề nghị! Đó là cắt giảm bổng lộc của Hậu Cung Đại Thanh ta ". Lời nói thốt ra đều đều ngắn gọn nhưng sắc mặt của Hoàng Hậu lúc này có chút dao động.

Hậu cung nhà Thanh lúc này có hơn 50 phi tần và hơn 1000 cung nữ - thái giám hầu hạ. Nói cắt giảm thì cắt giảm dễ dàng được à.

Bổng lộc của phi tần bao gồm ngân lượng và nhu yếu phẩm hàng ngày. Đây cũng là lý do chính cho việc tranh đấu hậu cung kịch liệt để giành sự tranh sủng. Bởi bổng lộc giữa các phi tần chênh lệch khá lớn. Người được Hoàng Đế ban tước vị cao chắc chắn sẽ hưởng bổng lộc nhiều vào mỗi năm. Cho dù là vậy, bổng lộc được ban đối với nhiều phi tần chưa bao giờ là đủ. Bây giờ ra lệnh cắt giảm chẳn phải loạn lòng hậu cung hay sao?

" Nhi thần biết nỗi lo của Người. Nhi thần cho rằng, việc cắt giảm nên do mỗi phi tần trong Hậu cung tình nguyện thực hiện. Những người còn lại, cho dù lớn nhỏ, đều sẽ nghĩ việc giúp đỡ Hoàng Thượng là trên hết. Chỉ cần Mẫu Hậu là người đứng đầu lên tiếng thì ắc hẳn, cho dù các phi tần khác có muốn hay không thì bọn họ cũng sẽ không dám từ chối ".

Hòa An nhanh chóng tiếp lời, phá vỡ cái khó trong lòng của Duận Sát Vi. Bà ta suy nghĩ một hồi lâu rồi nói.

" Nói như vậy, Ta cũng phải góp một phần thật lớn mới được. Nhưng nếu việc này dễ dàng thực hiện, con có chắc số tiền đó sẽ đủ để đưa đến Yết Dương mà không dùng đến Quốc Khố hay không? ". Duận Sát Vi gật nhẹ nhẹ đầu. Trong lòng như đã bài ra kế hoạch riêng cho mình rồi.

Tuy sẽ có thể dành ra được một lượng lớn ngân lượng nhưng dân chúng Yết Dương không ít, không chỉ lo cái ăn cái mặc còn phải chi thêm phần nhà cửa đã bị lũ lụt cuốn trôi, còn có phần lớn đất đai trồng trọt, gia súc gia cầm bị thiệt hại lớn nữa. Dân chúng sẽ phải bắt đầu lại từ con số 0. Cuộc sống muốn an yên muốn trở lại thì phải cần một lượng lớn ngân lượng cứu trợ.

Bà là người cẩn trọng trong mọi quyết định. Trong những năm qua vì có " hậu phương " như Duận Sát Vi chỉnh đốn lục cung nên Thế Long Đế luôn an tâm mà ngày đêm lo chính sự. Tuy ngoài mặt nói rằng không can chính nhưng những tin tức quan trọng bà đều nắm bắt được. Có thể âm thầm làm vài điều nhỏ nhặt cho Hoàng Thượng bà cũng an lòng.

" Kế sách này được bày ra, trọng tâm không chỉ Hậu Cung ở Tử Cấm Thành. Mẫu Hậu hãy yên tâm và tin tưởng Nhi Thần, một thời gian ngắn thôi sẽ có thể gom được một khoản ngân lượng lớn ".

Hòa An nở nụ cười tự tin, ánh mắt khẽ nhìn Lạc Thư Dy mà mỉm cười. Tuyết Liên bên cạnh cũng dường như hóa giải được thắc mắc trong lòng.

" Nếu con đã nói vậy rồi thì ta sẽ giúp con một tay ".

Duận Sát Vi vỗ vỗ lên tay của Hòa An. Tuy không phải do bà sanh ra nhưng tính cách trong người đứa con gái này bà cực kỳ thích. Bà chỉ có một đứa con trai là Vĩnh Hy nhưng cậu ta chẳng khi nào khiến bà yên lòng. Thâm tâm vị Hoàng Hậu này chỉ mong đứa con trai bà được một phần thông minh và trưởng thành như Hòa An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK