• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa.

Một nữ nhân trên người mặc cát phục màu vàng hình phượng hoàng cực kỳ bắt mắt và trang trọng. Bên cạnh bà là hai nô tỳ thân cận - Đàm Vận và Tĩnh Ly khép nép đi phía sau. Bà ta mang phong thái cao quý nhẹ nhàng bước vào Chánh Cung. Bỏ ngoài bao ánh mắt ngạc nhiên của người khác, thẳng người ngẩng cao đầu mà sải bước đi lên. Trong thoáng chốc đã đứng trước mặt của Thế Long Đế.

Ái Tử Lạp Túc Lăng Hoàng Đế cũng ngạc nhiên không kém. Thấy Duận Sát Vi bên dưới đang hành lễ với mình, ông ta vội phất phất tay nhanh chóng gọi bà ta lên trên ngồi cùng.

" Hoàng Hậu! Không cần đa lễ, mau lên đây ngồi cùng Trẫm! ".

Duận Sát Vi cũng không e ngại, nhanh chóng làm theo.

Hai thái giám vội bê một cái ghế vàng đặt bên cạnh ngai vàng của Hoàng Đế. Sự xuất hiện của Duận Sát Vi quả là bất ngờ khiến ai nấy đều như không tin vào mắt mình.

Sau khi đã an tọa, Duận Sát Vi đưa mắt hướng xuống phía dưới, bắt đầu nói.

" Sự xuất hiện của bổn cung có lẽ làm mọi người kinh ngạc rồi ". Giọng bà thanh thoát, khuôn miệng khẽ cười.

Các bá quan bên dưới cũng không dám ý kiến gì, chỉ khẽ cúi người.

Khoảng thời gian Thế Long Đế cho phép Tư Duệ Hòa An Công Chúa cùng thượng triều thì quy tắc " Hậu Cung không can chính " đã ngầm như được hủy bỏ. Nhưng kể từ đó cũng chỉ riêng Hòa An cùng tỳ nữ thân cận là được phép. Điều trên, nhằm khẳng định Thế Long Đế chỉ đặt cách riêng cho đứa con gái thứ mười của mình vì nàng ta đặt biệt thông mình. Trong khoảng thời gian 2 năm, nàng đủ chứng minh khiến các quần thần "tâm phục khẩu phục" không còn phản bác việc đó, mặc khác cũng vì e dè người tên Ái Tử Lạp Túc Lăng đang ngồi trên ngai vàng kia. Bởi vậy, trong lòng một số người vẫn ngấm ngầm bài mưu tính kế cản trở Hòa An Công Chúa. Quyết không cho một nữ tử có thể cùng đứng chung một hàng với họ.

" Vì ta biết vụ việc hôm nay có liên quan đến Hậu Cung mà bổn cung đang cai quản nên mạo muội to gan đến đây góp một chút ý kiến với Hoàng Thượng ". Bà nhẹ nhàng quay sang nhìn Thế Long Đế, ánh mắt thật ôn nhu.

" Hoàng Hậu, nàng đã biết kế sách của Hòa An rồi sao? " Thế Long Đế khó hiểu quay sang hỏi.

Từ lúc nhìn thấy Duận Sát Vi bước vào Chánh Cung, Thế Long Đế lộ rõ vẻ bất ngờ. Ông hiểu rõ Hoàng Hậu của nước Đại Thanh trước mắt là người như thế nào. Bà ta sống trong Tử Cấm Thành đã hơn 20 năm chưa bao giờ sai phạm quy củ đã được đặt ra. Nếu là việc không liên quan bà tuyệt đối không xen vào. Tuy là "bậc mẫu nghi thiên hạ" dưới một người mà trên vạn người vẫn không khiến bà trở nên tự cao tự đại. Bà hiểu Thế Long Đế hơn ai hết, một tay giải quyết tất cả mọi thứ ổn thỏa không cần phiền hà đến Thế Long Đế.

Cũng chính vì thế đôi lúc Thế Long Đế cảm thấy có chút đau lòng.

Khoảng thời gian được tấn phong làm Duận Sát Vi Hoàng Hậu những việc bà làm trong mắt Thế Long Đế là điều hiển nhiên của bậc mẫu nghi. Là trách nhiệm mà bà phải gánh vác, chỉ về sau ông mới hiểu được...

Cái danh Hoàng Hậu gánh trên vai nữ nhân ấy phải rơi bao nhiêu nước mắt về đêm. Nếu không phải một lần ông tình cờ tận mắt thấy được thì có lẽ bản thân đã bị phong thái cao quý - ôn nhu - dịu dàng - ân cần che lấp mất bao nhiêu nỗi phiền muộn uất ức hằng ngày bà phải trải qua.

Bước vào cánh cửa mang tên Tử Cấm Thành như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, mãi mãi không có tự do. Thế Long Đế lần đầu tiên biết được phần lớn phi tần được mình tấn phong, ngoài mang khuôn mặt xinh đẹp ra thì bên trong lại đầy sự gian ác hiểm độc.

Sự việc Duận Sát Vi bị một phi tần hãm hại làm mất đi đứa con chưa kịp chào đời khiến Thế Long Đế lạnh người một thời gian dài. Ông trước giờ chỉ đối mặt với gian thần cùng loạn tặc đang nhìn chằm chằm vào chiếc ghế Thiên Tử. Không ngờ Hậu Cung phi tần của chính mình cũng thâm độc không kém. Duận Sát Vi kiên cường đến mức Ái Tử Lạp Túc Lăng phải đau lòng. Vượt qua nổi đau đó, tiếp tục gánh vác trách nhiệm của bậc mẫu nghi không chút sơ sót.

Bà sống khép kín hơn, an phận sống trong Trường Xuân Cung cho dù ngày tháng trôi qua buồn tẻ, mặc thời gian lấy đi thanh xuân không lời oán trách. Bà trở nên cẩn thận từng chút vì đơn giản không muốn để bất cứ ai có cơ hội đến gần hãm hại bản thân một lần nữa. Tuy không bao giờ nói ra nhưng Thế Long Đế thừa biết rằng, đó là cách mà bà dằn vặt người chồng là ông không thể bảo vệ người vợ danh chính ngôn thuận của mình.

Và chính lúc này, Thế Long Đế vừa bất ngờ vừa có chút cười mừng thầm trong lòng vì đây là lần đầu tiên Duận Sát Vi Hoàng Hậu " không tuân thủ quy củ " ra mặt giúp Hòa An Công Chúa thực hiện kế hoạch.

Trước câu hỏi của Hoàng Đế, bà bình thản trả lời.

" Tư Duệ Hòa An Công Chúa sáng sớm đã đến Trường Xuân Cung của thiếp đưa ra lời đề nghị cắt giảm bổng lộc trong Hậu Cung. Thiếp lúc đầu cũng như tất cả Đại Thần đang chầu bên dưới đều có nổi lo chính đáng giống nhau. Hậu Cung do thần thiếp cai quản, sao không thể không lo. Nhưng có điều... chuyện này quan trọng, thiếp không thể tự ý định đoạt. Nên hôm nay mạo muội muốn đến Càn Thanh Cung cùng Hoàng Thượng nghe cách giải bày của Hòa An có thỏa được lòng tất cả Đại Thần bên dưới hay không? ". Giọng nói mềm mại hoà nhã từ tốn của Duận Sát Vi làm người khác cảm thấy dễ chịu. Từng câu chữ khiến người ta bất giác chú ý lắng nghe.

Duận Sát Vi cũng giống Thế Long Đế, hai người họ đúng là "phu thê tâm ý tương thông", cách nghĩ cũng hoàn toàn giống nhau. Bọn họ đều không muốn thiên vị Hòa An sẽ làm đầu mối bàn luận của gian thần đang lẫn lộn bên dưới. Vẫn là phải xem bản lĩnh của Hòa An đến đâu khiến những người khác phải "tâm phục khẩu phục".

" Hòa An! Con hãy tiếp tục nói về kế sách đó đi ".

Hòa An khẽ nở nụ cười nhẹ đủ để Phụ Hoàng và Mẫu Hậu của mình nhận thấy. Nàng hiểu, hiểu rất rõ ý tứ trong từng câu nói của hai người họ. Hiểu một cách đơn giản chính là họ đang bí mật vạch ra một con đường bằng phẳng cho đứa con gái bé nhỏ ấy có thể thuận lợi vượt qua.

Vốn bản thân đã rất tự tin trước việc đối phó với những rắc rối xung quanh nhưng nhìn hai người đang ngồi trên cao ấy âm thầm giúp đỡ, trong lòng dấy lên một cảm xúc cực kỳ ấm áp.

Nàng ta tiếp tục lời đáp còn dang dỡ trong đầu chưa kịp thốt ra.

" Các bá quan văn võ Triều Đình Đại Thanh ta được ví như cánh tay trái - tay phải của Hoàng Đế. Ngày ngày ra sức đóng góp, cai quản, bảo vệ từng khu vực, xử lý tốt những công việc giao phó. Người mang chức cao vọng trọng thì được bên cạnh giúp đỡ Hoàng Thượng. Nhưng cũng không được vì thế mà xem thường nữ tử Đại Thanh ". Hòa An đột nhiên quay người đối diện với tất cả văn võ bá quan đang chầu hai bên. Giọng nói mạnh mẽ dứt khoát mà chỉ có nam tử mới đạt được phong thái đó.

"Có thể Bọn họ không thể ra sa trường giết giặc, không thể tự tay quản lý một thành trì, không thể ngồi xuống cùng bàn luận về quân sự chiến quốc, nhưng không hẳn là không giúp gì được cho Hoàng Thượng. Chẳng qua họ chưa tìm được cơ hội để giúp Hoàng Thượng san sẻ nỗi lo. Hòa An tin rằng, cho dù không cần ban lệnh ép buộc, Hậu Cung Phi Tần của Phụ Hoàng nhất định sẽ tự nguyện góp sức giúp đỡ ".

Từng câu từng chữ thốt ra rành mạch, nếu bây giờ ai đó đứng ra phản bác quả thật là hết sức hồ đồ. Vì đa phần các Đại Thần dưới đây đều đã lớn tuổi, bọn họ ai mà không có ít nhất một đứa con gái. Nếu nói những lời của Hòa An là vô lý thì chẳng khác nào tự vã vô mặt mình bảo rằng đứa con gái mình sanh ra toàn là vô dụng. Quan trọng hơn không ít con của họ đang mang thân phận phi tần sống trong Hậu Cung Tử Cấm Thành.

Lời nói của Hòa An chỉ bao nhiêu thôi cũng đủ khiến ai nấy im bặt. Cho dù không phục cũng không có cách nào lý giải cho thỏa đáng hơn được nữa.

" Hoàng Hậu! Nàng thấy sao? "

Chẳng thấy ai muốn làm khó Hòa An. Thế Long Đế liền quay sang Duận Sát Vi hỏi. Hỏi mà như không hỏi. Còn phải sao nữa chứ?...

" Thần thiếp nghe qua cảm thấy khá là thuận lòng, không biết các Đại Thần bên dưới còn ai cho ý kiến gì nữa hay không? ". Bà nở nụ cười hài lòng

" Thần! Không có ý kiến ". Tất cả đều đồng thanh lên tiếng.

Chiêu Doãn Tắc cũng lẵng lặng rút người về chỗ từ lúc nào.

Hòa An vẫn đứng yên tại chỗ khuôn mặt tinh nghịch của nàng thoát chốc hiện lên, nháy mắt tự hào với Thái Tử Vĩnh Đôn và Vĩnh Trác. Không quên mỉm cười với người đưa ra ý kiến là Lạc Thư Dy.

Tam Hoàng Tử - Vĩnh Trác của chúng ta trước giờ không có hứng thú với việc triều chính. Tuy là Hoàng Tử của nước Đại Thanh nhưng cậu ta luôn mang phong thái nhàn hạ. Có lúc được Thế Long Đế giao phó việc cũng chỉ thuận ý mà nghe theo. Không phải cậu ta không thông minh, khôn khéo mà chẳng qua muốn mình không lún sâu vào vũng lầy tranh đấu quyền lực. Vĩnh Trác trước giờ luôn nghĩ trong đầu " có một Thái Tử - Vĩnh Đôn từ nhỏ được đào tạo để trở thành vị Hoàng Đế hữu ích cho bá tánh. Cùng một Tứ Hoàng Tử - Vĩnh Tề dốc sức bên cạnh bảo vệ lãnh thổ là đủ rồi ". Nhìn qua sẽ nghĩ Vĩnh Trác là một người thiếu trách nhiệm nhưng cậu ta chẳng để tâm việc nhìn nhận của người khác. " Sau này Vĩnh Đôn lên ngôi, Vĩnh Trác bên cạnh giúp đỡ còn có Vĩnh Hy ngày ngày quấn lấy tạo tiếng cười. Còn mình... Cưới một tiểu cô nương, mang danh Thân Vương sống trong Phủ của riêng mình đến hết ngày tháng còn lại. Vậy là quá đủ". Đó là những gì Vĩnh Trác vạch ra cho mình từ lúc lên 10 tuổi. Có những việc nghe thật trẻ con nhưng nghĩ lại, mọi thứ cứ xảy ra đơn giản, ảo mộng một chút như suy nghĩ thì nhẹ lòng biết mấy.

Thừa biết viễn tưởng đó cậu ta sẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Nhưng sống nhàn hạ được bao lâu thì sống. Thoải mái làm chính mình là được. Biết đâu một ngày ông trời lại mang đến cho ta một bất ngờ lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK