• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhìn theo Vĩnh Tề phi ngựa đi được một đoạn khá xa, Tiết Lôi mới thở phào yên tâm.

" Xoạt !..."

Cậu ta nâng một thanh đao gần đó cứa vào cánh tay trái một đường khá sâu, nhằm ngụy tạo bằng chứng bị Vĩnh Tề đã thương.

" Người đâu... tội nhân chạy trốn rồi! Người đâu...!!!" . Hắn hét toáng lên, tay phải bịch chặt vết thương tỏ ra đau đớn.

...****************...

...TỬ CẤM THÀNH...

..........

...Thanh Mộng Cung...

Lúc Lạc Thư Dy tỉnh dậy cũng đã qua giờ Thân ( tức tầm 7 giờ tối thời hiện đại ).

Vết thương đã được Lăng Thái Y bôi thuốc và xử lý sạch sẽ. Lạc Thư Dy nhận ra Tiểu Xuyên đã ngồi bên cạnh ngủ gục từ lúc nào.

Cảm giác có người cử động, Tiểu Xuyên giật mình thức giấc.

" Thư Dy tỷ! Tỷ tỉnh rồi sao? Tỷ làm bọn muội sợ chết mất ". Khuôn mặt đầy lo lắng, Tiểu Xuyên nắm nhẹ cánh tay của Lạc Thư Dy.

Trong mắt Lạc Thư Dy lúc này Tiểu Xuyên thật đáng yêu. Tuy chỉ mới 15 tuổi lại rất hiểu chuyện, có đôi lúc khá là trẻ con. Nhìn Tiểu Xuyên, Lạc Thư Dy lại nhớ về mình khi còn nhỏ. Khoảng thời gian ấy thật hồn nhiên vui vẻ bên gia đình, chẳng phải nặng lòng lo toan cuộc sống như lúc đã trưởng thành.

" Sống trong Thanh Mộng Cung có lẽ là một điều may mắn đối với muội ấy, mong rằng Tiểu Hoa có thể vui tươi, vô lo vô nghĩ như thế mãi thì tốt biết bao nhiêu ". Lạc Thư Dy thầm cầu mong, vô thức mỉm cười, ánh mắt hiền hòa nhìn Tiểu Xuyên.

" Hòa An Công Chúa sao rồi? ". Đột nhiên hình ảnh Hòa An mang khuôn mặt đau khổ hiện lên trong tâm trí của Lạc Thư Dy.

Cô nhớ ra " Tứ Hoàng Tử " được Vĩnh Hy nhắc đến.

Khuất mắt trong chuyện này từ đâu mà đến? Lạc Thư Dy tự nhủ nhất định phải tìm hiểu rõ.

" Công Chúa chẳng chịu dùng bữa. Tuyết Liên tỷ đang trong bếp làm bánh phù dung cho Công Chúa. Mong Người có thể vui hơn một chút ".

Lạc Thư Dy có thể nhìn ra, Tứ Hoàng Tử - Vĩnh Tề là người quan trọng với Công Chúa đến mức nào. "Chuyện gì đến cũng sẽ đến, mong Công Chúa có thể mạnh mẽ vượt qua ". Lạc Thư Dy cũng xót thương cho Hòa An, thời buổi loạn lạc, chiến tranh liên miên thì làm sao thoát khỏi cảnh ly biệt.

" Ta đến tìm Tuyết Liên tỷ, giúp tỷ ấy nghĩ cách an ủi Công Chúa như thế nào? ". Lạc Thư Dy ngồi dậy bước khỏi giường, vết thương được băng bó kỹ càng nên cũng không đau mấy.

" Nhưng tỷ mới tỉnh dậy thôi mà? ". Tiểu Xuyên lo lắng nhìn Lạc Thư Dy.

" Không sao! Muội chăm sóc ta tốt như vậy ta khỏe nhiều rồi. Muội nghĩ ngơi trước đi ".

Được nhắc đến công lao, Tiểu Xuyên cười ngượng ngùng. Không còn ngăn cản Lạc Thư Dy nữa.

Nói rồi Lạc Thư Dy bước ra khỏi phòng. Nhà bếp chỉ cách phòng nghỉ ngơi một căn là đến.

Nơi đó vẫn còn sáng đèn.

Chỉ vừa đi đến cửa thì hương thơm đã xộc vào mũi. Tuyết Liên vẫn chưa hay có kẻ đang đứng phía ngoài nhìn cô chăm chút cho món ăn.

Căn bếp nhỏ gọn lại sạch sẽ, Tuyết Liên chăm chỉ nắn từng bông hoa nhỏ. Lúc nàng ta đẹp nhất, chính là lúc nàng nghiêm túc làm một thứ gì đó.

Lạc Thư Dy bước đến gần hơn thì cô ấy mới nhận ra.

" Lạc Thư Dy? Sao muội đến đây? Vết thương còn chưa lành hẳn đã đi lung tung rồi ". Tuyết Liên ngạc nhiên sau đó lại chau mày nhìn Lạc Thư Dy.

Cô cười tươi đáp lại vì cô biết, Tuyết Liên cũng chỉ vì lo cho mình.

" Muội không sao? Muội mà nằm trên giường thêm nữa sẽ còn nặng hơn nữa đó. Hì hì ". Lạc Thư Dy dùng ánh mắt lém lỉnh nói đùa cho Tuyết Liên an tâm.

" Tỷ, tỷ đang làm điểm tâm cho Công Chúa à? ". Lạc Thư Dy ngó người sang, ngạc nhiên trước độ khéo tay của Tuyết Liên.

" Công Chúa mỗi khi không vui ta đều làm bánh phù dung cho Người ". Tuyết Liên mỉm cười nhẹ, tay vẫn khéo léo nặn thêm vài hình bông hoa xinh đẹp.

" Tỷ thật quan tâm Công Chúa ". Lạc Thư Dy cảm thấy ngưỡng mộ, có người thật sự thấu hiểu quả không dễ dàng.

"Muội ăn chút đi, nằm lâu như vậy chắc đói rồi nhỉ? ". Tuyết Liên chìa đĩa bánh đã rán xong ra phía trước cho Lạc Thư Dy, vẫn ánh mắt dịu dàng ân cần đó.

" Cái này là Tỷ làm cho Công Chúa, sao muội có thể...? "

" Phần của Công Chúa ta đã để ra rồi, còn đây là phần của các muội, ta làm nhiều lắm ".

 

***Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa để những ai chưa biết bánh phù dung trông như thế nào *** {©°><°©}

Tuyết Liên đúng là đặt cả tâm tư và tình cảm vào trong những cái bánh. Không ngờ chỉ với vài dụng cụ thời xưa đơn giản lại có thể tạo ra hình dáng hoa phù dung đẹp đến thế, khiến Lạc Thư Dy không khỏi say mê.

Cô lấy tay cầm một cái bánh phù dung, vẫn còn ấm nóng. Cô nhìn nó một hồi lâu vì chẳng nỡ ăn.

Tuyết Liên nhìn vẻ mặt của Lạc Thư Dy liền phì cười.

" Muội sao vậy? Ăn thử đi chứ? Nhìn hoài thì sao biết nó ngon hay không? "

" Hihi... Tỷ làm đẹp quá, muội không nỡ ăn ". Cô cười ngây ngốc.

" Đồ ngốc này, mau ăn đi". Hai gò má Tuyết Liên hơi ửng hồng có chút mắc cỡ. Trông thật đáng yêu.

" Tỷ này, Tỷ kể muội nghe chuyện của Tứ Hoàng Tử được không? ". Lạc Thư Dy cắn một miếng bánh nhỏ, không quên mục đích mình đến tìm Tuyết Liên. Cô lia mắt lén nhìn thái độ của nàng ta xem sao.

Nghe Lạc Thư Dy nhắc về Tứ Hoàng Tử khuôn mặt Tuyết Liên vẫn bình tĩnh không chút bất ngờ.

Tuyết Liên không trả lời ngay, cô đảo những cái bánh cuối cùng trong chảo dầu vài cái rồi vớt ra đĩa, Lạc Thư Dy vẫn dõi theo từng động tác của Tuyết Liên, vẫn kiên nhẫn, ánh mắt chờ đợi.

Tuyết Liên lấy khăn lau sạch tay, sau đó đi đến chiếc ghế gỗ dài được đặt sát gốc tường của nhà bếp, cô nở nụ cười tươi, dịu dàng ra dấu bảo Lạc Thư Dy lại ngồi bên cạnh.

Lạc Thư Dy như một đứa trẻ nghe lời, lon ton đi nhanh lại chỗ của Tuyết Liên.

" Nếu đã kể thì phải kể lúc Công Chúa 6 tuổi và Tứ Hoàng Tử đã được 11 tuổi. Khi đó...." Tuyết Liên tỷ ánh mắt nhìn xa xăm, từ tốn kể lại chuyện của Hòa An và Vĩnh Tề cho Lạc Thư Dy rõ.

...----------------...

...Quay về khoảng thời gian 9 năm trước.......

Tử Cấm Thành lúc đó chẳng khác gì nhiều, chỉ là ở các Cung tràn ngập những tiếng cười đùa của trẻ con. Thái giám - cung nữ - thị vệ đi tới đi lui bận rộn với công việc của mình.

Từ nhỏ Vĩnh Tề vốn lạnh lùng ít nói. Còn Hoà An thì khôn lanh, nghịch ngợm, lúc nào cũng thích lẻo đẻo theo bên cạnh Vĩnh Tề cười nói, mặc cho cậu chẳng thèm đoái hoài tới.

Cho đến một ngày....

Công Chúa Hòa An đang chơi đùa cùng Công Chúa Nghị Thanh - con gái thứ tám của Thế Long Đế và Hoa Phi đã được 9 tuổi. Khoảng thời gian đó, Hòa An vẫn còn ngây thơ trong sáng, không nghĩ nhiều về sự nguy hiểm đang cận kề.

Đột nhiên không biết vì nguyên do gì, Nghị Thanh lại đẩy Hòa An té xuống hồ Hải Lai. Một cô bé chỉ mới 6 tuổi không biết bơi, trong lúc sợ hãi cô chỉ biết vùng vẫy trong tuyệt vọng.

" Công Chúa rơi xuống nước rồi! Có ai không? Cứu với!..."

Một vài cung nữ hoảng hốt la lớn nhưng chẳng ai biết bơi nên không giám nhảy xuống hồ nước sâu đó. Tuyết Liên lúc đó cũng chỉ mới 7 tuổi, cô ấy hoảng sợ đến mức đứng chết trân, hai mắt đỏ hoe, bản thân sợ hãi nhìn Hòa An tay chân đang quơ quạt dưới nước.

Thật ra Tuyết Liên đã từng bị đuối nước nên thật sự rất sợ khi chứng kiến lại cảnh như vầy.

Khi Hòa An gần như kiệt sức, Tứ Hoàng Tử không biết từ đâu, vội nhảy xuống hồ, tuy biết bơi nhưng với sức của mình để kéo thêm một cô bé đang hoảng loạn là rất khó nên chỉ đành nín thở cố gắng nâng Hòa An lên mặt nước tránh không để nàng ngạt.

Cũng may thị vệ và thái giám trong cung đến kịp đưa hai người lên bờ.

Công Chúa Nghị Thanh và Hoa Phi không thoát khỏi sự tức giận của Thế Long Đế.

Nghị Thanh sau đó được giao cho một nhũ mẫu dạy dỗ nghiêm ngặt. Còn Hoa phi bị gián xuống làm Hoa tần. Những cung nữ thái giám có mặt cũng bị phạt nặng.

Đó là cột mốc cho việc Tứ Hoàng Tử - Vĩnh Tề và Tư Duệ Hoà An Công Chúa trở nên thân thiết hơn. Cậu ta không còn giữ khoảng cách đối với Hoà An nữa mà ngược lại luôn ra sức bảo vệ nàng ta tuyệt đối không cho phép bất cứ sự cố nào xảy ra.

...----------------...

Vào mùng mười của ba tháng trước, Tứ Hoàng Tử yết kiến với Thế Long Đế xin tình nguyện dẫn binh đến Mạc Châu ở Giang Tây thảo phạt bọn tặc khấu.

Chinh chiến sa trường nhiều năm thế nên Vĩnh Tề chẳng lo ngại, Hoàng Đế và các Đại Thần trong triều cũng an tâm với tài trí song dũng của Tứ Hoàng Tử.

Bọn tặc khấu lúc đó chia thành nhiều phe phái, đứng đầu là Đại Thế Nghiên. Hắn nổi danh gian ác, tham vọng chiếm đoạt rất lớn.

Nhận thấy nguy cơ bành trướng của bọn tặc khấu ở nhiều địa phận, ẩn náu đặt biệt kín đáo. Âm mưu đánh đổ và chiếm hữu các thành trì đã bắt đầu nên phía Tổng Đốc Hàm Nhược Đề lập tức bẩm báo gấp với Thế Long Đế xin chi viện cho quân đi dẹp loạn.

Đoàn quân của Tứ Hoàng Tử - Vĩnh Tề lấy danh là Tề Tướng Quân dẫn đầu ba ngàn binh lính đi đến các Châu của Giang Tây tỉnh, tóm gọn được một số tặc khấu đang hoành hành. Bắt giam tại doanh trại được đặt ở Thụy Châu.

Nhưng sau khi khởi hành được 2 tháng thì đột nhiên mất tin tức. Đội mật báo truy tìm tung tích nhưng cuối cùng chỉ tìm được một toán quân triều đình khoảng 200 người của Tề Tướng Quân bị tập kích, kết quả đều tử vong phía sau sườn núi Cửu Liên.

Còn về Tứ Hoàng Tử, đến nay vẫn không lời hồi báo.

Người cầm đầu mất tích, các tướng sĩ cũng hoảng loạn theo, Hoàng Đế lập tức ra lệnh Dịch tướng quân đến doanh trại để ổn định lòng quân. Đồng thời chỉ huy binh sĩ tiếp tục tìm kiếm Tứ Hoàng Tử.

" Nếu nói như vậy, Tứ Hoàng Tử có hai khả năng: Thứ nhất là đã thoát khỏi vòng vây địch và cơ hội sống sót sẽ cao. Thứ hai thì có lẽ bị bắt sống, nhưng đã hơn một tháng thì....".

Suy nghĩ của Lạc Thư Dy giống với mọi người. Mặc khác, thâm tâm Lạc Thư Dy biết rõ Tứ Hoàng Tử đã không còn sống nữa rồi.

Một người cầm đầu tiêu diệt biết bao nhiêu binh lính của tên ác ma Đại Thế Nghiên, thì khi đã nằm gọn trong tay bọn chúng thì làm gì có việc sống sót trở về.

Khuôn mặt Tuyết Liên cũng hiện lên phần nào lo lắng. Cho dù chỉ là phận nô tỳ nhỏ bé nhưng mỗi ngày đều ở bên cạnh Hoà An, gặp Tứ Hoàng Tử không ít lần. Tuy không hẳn là thân thiết gì nhưng cũng từng nói chuyện vài lời liên quan đến Công Chúa. Vì thế, Tuyết Liên hiểu rõ tình cảm hai huynh muội họ tốt như nào.

" Điều quan trọng bây giờ là Công Chúa người cứ buồn như vậy. Tháng trước khi nghe tin Tứ Hoàng Tử mất tích, Người đã mất ăn mất ngủ mấy ngày liền. Chỉ vừa mới bình thường được một thời gian ngắn thôi thì Thập Nhị Hoàng Tử lại.... ".

Tuyết Liên thở dài bất lực. Vì là người hiểu Hòa An nên Tuyết Liên không dám đến khuyên nhủ. Đến bữa cơm thì bê lên rồi lại bê xuống, thức ăn chỉ vơi được một ít. Mọi người trong Thanh Mộng Cung nhìn nhau rồi lắc đầu buồn bã. Chỉ còn biết chờ đợi đến ngày Công Chúa tự khiến mình vui vẻ trở lại.

" Muội có cách làm Công Chúa quên đi nỗi buồn ". Lạc Thư Dy tự tin nói với Tuyết Liên khi chợt nghĩ đến một việc.

" Thật không? ". Tuyết Liên nữa tin nữa ngờ nhưng vẫn cho bản thân một hi vọng nhỏ.

" Vậy muội hỏi tỷ một chuyện... Hòa An Công Chúa coi trọng việc gì nhất? ". Lạc Thư Dy muốn chắn chắn hơn với ý định trong đầu của mình thêm một lần nữa.

" Triều chính " . Tuyết Liên trả lời nhanh gọn.

Thế Long Đế cũng vì vậy mà sủng ái Tư Duệ Hoà An Công Chúa hơn bất cứ ai.

Lạc Thư Dy không nói gì thêm, khẽ mỉm cười một cái. Cô bước lại nơi để đĩa bánh phù dung dành riêng cho Hòa An.

" Muội giúp tỷ đem bánh phù dung cho Công Chúa ". Nhận ra phán đoán của mình đúng, Lạc Thư Dy nhanh chóng đi đến trước phòng Hòa An Công Chúa.

Tuyết Liên vẫn còn thắc mắc sau câu hỏi của Lạc Thư Dy nhưng trong lòng cô vẫn lóe lên sự tin tưởng. Cô hi vọng, ngoài bản thân ra thì vẫn mong còn có một người bên cạnh Hòa An như cô đã làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK