Bạc Diễn Thần nắm lấy tay Tiểu ức Đồng dùng lực nhẹ, nhóc con ngẩng đầu lập tức hiểu ý bố là cái gì, đi qua kéo lấy cánh tay của Mạc Song Song: “Cô ơi con có thể ngồi cạnh cô không?”
Giọng nói nhẹ nhàng và dễ thương của cậu bé lập tức chiếm được trái tim của Mạc Song Song, biểu cảm của cô ấy nhanh chóng dịu dàng xuống, xoa xoa đầu của Tiểu ức Đồng, “Đương nhiên có thể rồi.”
“Cô ơi cô cũng ngồi xuống đi” Tiểu ức Đồng đặt mông ngồi xuống đồng thời kéo Mạc Song Song xuống.
Bạc Diễn Thần ngồi bên cạnh Lê Hân Đồng, nhìn trong dĩa của cô ấy, “Đồng Đồng em còn muốn ăn gì không anh đi lấy giúp em.”
Giọng nói dịu dàng của người đàn ông có thể chảy nước ra, Lê Hân Đồng nghe đến ngứa ngáy da đầu.
Cô ấy gật đầu máy móc: “Không cần đâu, buổi tối ăn nhiều sẽ
Ạ 11
mập.
“Em gầy như thế, nên ăn nhiều mới đúng.” Bạc Diễn Thần gắp một miếng sườn heo từ đĩa của mình đặt vào trong đĩa của Lê Hân Đồng, “Nào, đây là món sườn kho em thích ăn nhất, thử xem có ngon không.”
Coco với Mạc Song Song bỗng dưng bị ăn một miệng cẩu lương.
Lê Hân Đồng nhìn hai người họ một cái, lại cúi đầu ngây ngốc nhìn miếng thịt heo trong chén của mình.
Người đàn ông này có chuyện gì vậy, rốt cuộc anh ấy đến khuyên
ngăn hay là đến thể hiện tình yêu để gây thù vậy.
“Mẹ, ở đây con có một miếng sườn này, nào cũng cho mẹ luôn.” Tiểu ức Đồng gắp miếng sườn ờ đĩa của mình đặt vào đĩa của Lê Hân Đồng, “Ăn nhiều một chút, mẹ gầy quá rồi.”
Trong đĩa của Lê Hân Đồng có hai miếng sườn kho, hoàn toàn lúng túng.
Hai bố con này sao vậy ta định vỗ béo cô ây sao.
Cô ấy muốn nói, thật sự cô ấy
không thích ăn sườn kho được chưa, nhất là vào buổi tối.
“Mẹ, sao mẹ không ăn vậy” Tiểu ức Đồng nói, “Bố lấy toàn là món mẹ thích ăn đó.”
“Sao con biết mẹ con thích ăn gì” Coco không nhịn được mà hỏi.
Nhóc con này không phải mới biết Lê Hân Đồng ngày đầu tiên sao?
“Con đoán vậy.” ức Đồng chỉ đĩa của Bạc Diễn Thần, “Bố bị dị ứng với hải sản. Nhưng bây giờ trong đĩa của bố hơn nửa đĩa đều là
hải sản. Không cần hỏi, nhất định là lấy giúp mẹ.”
Bạc Diễn Thần cau mày, trợn mắt với Tiểu ức Đồng: “Nói nhiều”
Tiểu ức Đồng lè lưỡi: “Bị con nói trúng rồi.”
Coco lấy ngón cái: “Thông mình, cho con một like.”
Lê Hân Đồng: Bạc Diễn Thần
bị dị ứng hải sản cô ấy một chút cũng không biết.
Lê Hân Đồng nhìn đĩa trước mặt Bạc Diễn Thần, ngoài hải sản ra,
những món khác đều ít đến đáng thương: “Anh ăn ít như vậy sao được? em đi lấy giúp anh.”
Bạc Diễn Thần ấn cô ấy lại, “Không cần, em ăn trước một lát nữa anh tự lấy.”
“Em đi.” Lê Hân Đồng kiên quyết, cô ấy muốn phục vụ anh ấy một lần.
“Em biết anh thích ăn cái gì?”
Bạc Diễn Thần hỏi ngược lại.
Lê Hân Đồng bị hỏi khó.
Cô ấy phát hiện mình biết rất ít về
Bạc Diễn Thần, thậm chí đến món anh ấy thích ăn cũng không biết.
Nhưng kì lạ là, dường như Bạc Diễn Thần biết rất nhiều về cô ấy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK