“Ẻ hai người này sao lại ở đây” Cảnh Hạo Nhiên nói, “Chúng ta qua đó ngồi cùng họ đi.”
“Song Song” Lê Hân Đồng chạy qua tinh nghịch vỗ vào lưng Mạc Song Song, dọa cô ấy suýt nữa phun ra ngụm nước trái cây.
“Khụ khụ khụ” Mạc Song Song ho khan, “Lê Hân Đồng cậu muốn dọa chết mình sao.”
“Từ khi nào mà gan lại nhỏ như thế.” Lê Hân Đồng cười rồi ngồi xuống bên cạnh chỗ cô ấy.
Những người khác cũng ngồi xuống.
“A Thần, chị dâu hai người sao lại đến đây” biểu cảm của Coco trông hơi mất tự nhiên, “Hai người không phải đang bận sao?”
Lê Hân Đồng vừa muốn nói gì
liền nhìn thấy một bé trai cầm một cây kem lớn lao về phía họ, “Bố nuôi, bố nuôi, nhìn cây kem này có thích không, bố có muốn liếm không.”
Giọng của bé trai vừa dứt, Bạc Diễn Thần liền đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn bé trai, “ức Đồng sao con lại ở đây?”
Đùng một tiếng, cây kem của bé trai tuột khỏi tay rơi xuống đất.
“Bố bố con” Bé rai nhìn Bạc Diễn Thần, ánh mắt chứa đầy sự căng thẳng và sợ hãi.
“Không phải con nên ở trại hè sao?” Bạc Diễn Thần cả mặt lạnh tanh, “Tại sao lại xuất hiện ở đây? Nói”
Đứa bé nhìn Bạc Diễn Thần vài giây rồi đột nhiên quay người co cẳng bỏ chạy.
“Đứng lại” Bạc Diễn Thần nghiêm nghi la lớn.
Đứa bé căn bản là không có nghe, tuyệt vọng chạy ra phía cửa.
Ngay lúc này, không biết từ đâu chợt xuất hiên hai người mặc áo
đén cúi chào Bạc Diễn Thần, “Bạc thiếu”
“Còn không đi đuổi theo” Giọng điệu của Bạc Diễn Thần cực kì tệ.
“Vâng” hai người mặc áo đen nhận lệnh lập tức bước dài chân đuổi theo đứa bé.
Lê Hân Đồng ngây ngốc. Đây là tình huống gì đây.
Đứa bé đó gọi Bạc Diễn Thần là bố, chẳng lẽ là con trai của Bạc Diễn Thần.
Cậu bé trông không quá năm sáu tuôi.
Nhưng sao vừa nhìn thấy bố đã bỏ chạy, binh thường Bạc Diễn Thần nghiêm khắc với nó như thế nào.
Lê Hân Đồng đang tự tưởng tưởng dáng vẻ người bố nghiêm khắc răn dạy và quở mắng con trai thì nhìn thấy hai người mặc đồ đen đã túm được cậu bé, bắt đến trước mặt Bạc Diễn Thần.
“Bạc ức Đồng, nói tại sao trốn ra ngoài” Bạc Diễn Thần gọng điệu nghiêm khắc.
Tiểu ức Đồng cúi đầu, không dám nhìn bố. Bởi vì nó biết Bạc Diễn Thần chỉ cần vừa tức giận sẽ gọi cẳ họ và tên của nó.
Nó học ở trường nội trú hoàn toàn đóng chặt cửa, cả tuần chỉ có chủ nhật mới có thể về nhà một chuyến. Gặp phải khi Bạc Diễn Thần ra ngoài công tác chỉ có thề tiếp tục ở trong đó.
Trại hè lần này thời gian rất dài tính ra thời gian nó ở trường nội trú đóng kín gần một tháng rồi.
Nó muốn ra ngoài cho thoáng khí mới lừa cô giáo nói Bạc Diễn
Thần bảo vệ sĩ đến đón nó, cuối cùng cũng thuận lợi lừa gạt được để qua ải. Cậu ấy không dám về nhà, sợ gặp Bạc Diễn Thần, chỉ đành đến sơn trang kiếm Coco, ai mà biết lại trùng hợp như thế, Bạc Diễn Thần lại có thể cũng sơn trang.
Vốn dĩ Coco đồng ý không nói với Bạc Diễn Thần nhưng không ngờ lại bị bắt nhanh như vậy.
Bạc Diễn Thần nhìn con không trả lời, trong lòng càng tức giận, “Trốn học, nói dối bây giờ con ngày càng hư rồi, con cho rằng không nó thì bố không có cách
với con sao? Đại trượng phu dám làm dám chịu, chuyện con làm sai ngay cả thừa nhận cũng không dám, tính gì đến nam tử hán.”
Mặc dù ức Đồng còn nhò nhưng cậu ấy biết tất cả mọi thứ. Dù bố không chửi thề nhưng những lời này đối với nó cũng đã rất nặng nề rồi. Làm sao có thể nói nó không phải đàn ông chứ?
Không phải nam tử hán chẳng lẽ là bé gái đây đây không phải là sì nhục người khách sao?
Tiểu ức Đồng càng nghĩ càng tủi
thân, trong mắt ngấn lệ, lại không dám khóc ra, cố gắng mím môi lại, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Coco nhìn đau lòng, thở dài một hơi, “A Thần, cậu có thề đừng quản con trai giống như tù nhân vậy được không? Nó mới 5 tuổi thôi, trẻ em thích vui chơi là tính trời sinh rồi, nhất là con trai. Lúc còn nhỏ mình thường xuyên trốn học, lẽ nào hồi nhỏ cậu không trốn học.”
Bạc Diễn Thần nhìn anh ta một cái, “Mình trước giờ chưa bao giờ trốn học.”
Coco: Được cậu thì ghê gớm rồi.