Nhiệt độ điều hòa trong phòng không thấp, cơ thể Lê Hân Đồng bị anh ta trêu ghẹo đẫm mồ hôi, mặc bộ đồ ngủ lớp vải mỏng dính vào người, phác họa ra những đường nét tròn trịa gập ghềnh của cô.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống, vừa hạ mắt xuống là có thể nhìn thấy bộ ngực mềm mại được bao bọc bên trong lớp áo lót ren của cô ấy.
Ánh mắt của Bạc Diễn Thần đục ngầu, thả một cánh tay ra, thuần thục mở vạt áo trước của bộ đồ ngủ ra, bộ đồ ngủ mềm mại trượt
xuống vai.
“Đừng đừng ở trước cửa sổ, người bên ngoài sẽ nhìn thấy” Lê Hân Đồng căng thẳng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thân thể lại không tự chủ dựa vào lòng anh ta. Hai cục mềm mại trên ngực mơn trớn lồng ngực anh ta như không có gì
“Anh đang chặn lại không ai nhìn thấy được.” Bạc Diễn Thần một tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, tay còn lại vòng ra sau lưng cô ấy tìm móc cài của áo ngực, bóp bằng hai tay, hai thứ ràng buộc trên ngực lập tức bật ra,
trực tiếp nảy vào môi của anh ta.
Bạc Diễn Thần không chút khách sáo ngậm vào trong miệng, bàn tay trượt xuống đùi rồi luồn vào trong đáy váy của cô, hai hoặc ba lần xé toạc chiếc quần lót của cô xuống rối ném xuống đất.
“Có muốn làm thử ở đây không?” Bạc Diễn Thần cắn nhẹ quả mọng trên ngực cô và dùng ngón tay nghịch ngợm từng chút một.
“ưm a” Lê Hân Đồng trên dưới thất thủ, cơ thể vặn vẹo khó chịu, sự thận trọng từ trong cốt khiến cô ấy thật sự không thể làm
chuyện này trong khi cửa sổ đang mờ, “Không, không được”
Bạc Diễn Thần lại không muốn tha cho cô ấy, anh nắm lấy hai mắt cá chân của cô nâng lên rồi đặt đôi chân trắng tựa ngọc cùa cô lên vai. Cơ thể Lê Hân Đồng mất trọng tâm ngửa ra sai.
Tấm đệm rất rộng, Lê Hân Đồng nằm ngửa như vậy trên tấm đệm êm ái, khung cảnh trong hang sâu tăm tối vô tận, thu hết vào trong đáy mắt của người đàn ông.
Hai mắt của Bạc Diễn Thần thâm
sâu như hồ nước, “Đồng Đồng, em thơm quá. Ngay cả chỗ này cũng thơm như vậy.”
Bạc Diễn Thần tán tụng, hơi thở nóng bỏng phả vào chỗ nhạy cảm của cô ấy.
Lê Hân Đồng khó chịu ưỡn người lên, hai chân run rẩykịch liệt, nhưng lại vô thức muốn kẹp chặt. “A đừng đừng nhìn chỗ đó.”
“Được, anh không nhìn, anh vào hết có được không” Bạc Diễn Thần cười xấu xa, vùi cả khuôn mặt đẹp trai vào trong đó.
Lê Hân Đồng còn đang lĩnh hội hàm ý trong lời nó của anh ta, đôi môi ướt át của người đàn ông ngậm lấy chỗ nhạy cảm của cô, cảm nhận từng hồi rung rung, chiếc lưỡi linh hoạt di chuyển vào vào ra ra từng ngóc ngách.
Trước sự kích thích chưa từng có ấy khiến Lê Hân Đồng sắp không chịu nổi, thân dưới đã sụp đổ, “ƯIĨ1 a đừng đừng như vậy”
Cơ thể khó chịu muốn ra sức giãy dụa lại bị người đàn ông bắt lấy hai chân, căn bản là không thể động đậy được, hai chân của Mạc Song Song cuốn lấy đầu anh
ta, cô nhắm mắt rồi vặn vẹo chiếc eo, bất lực la hét, rên rỉ xin tha.
Lúc bắt đầu Lê Hân Đồng rất sợ hãi, xấu hổ và chống cự lại.
Dần dần khi môi lưỡi của Bạc Diễn Thần càng vào sâu, từng đợt khoái cảm kéo đến khiến Lê Hân Đồng giống như đang lang thang trên mây. Chì ước lưỡi của anh ta dài chút, dài chút nữa, nhanh chút, nhanh chút nữa.
Bạc Diễn Thần đột nhiên rút lưỡi ra, Lê Hân Đồng ngay lập tức cảm thấy trống rỗng vô cùng.
“Thỏa mái không?”
Lê Hân Đồng mím môi nhất định không nói, rất bực mình vì người đàn ông đã biết rõ câu trả lời.
“Không nói chuyện, vậy là không thoải mái rồi”
Bạc Diễn Thần phả hơi thở ấm áp vào vùng nhạy cảm của cô ấy dù cố ý hay vô tình, “ư ư khó chịu em rất khó chịu” Cảm giác trống rỗng trong cơ thể cô càng lúc càng mạnh, cứ như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm cô vậy.
“Thật sự khó chịu như thế” trong giọng nói khàn khàn của Bạc Diễn Thần rõ ràng mang theo sự ngấm ngầm chịu đựng.