Bạc Diễn Thần vừa gọi điện thoại gọi đồ ăn xong, dường như là giây tiếp theo, chuông cửa của cán phòng đã kêu lên.
“Ê ông xã” Lê Hân Đồng đẩy mạnh người đàn ông đang đè trên người cô ấy xuống, ‘‘Có người đến rồi.”
Bạc Diễn Thần nhíu mày, nâng đôi mắt nhuốm màu dục vọng lên.
Tốc độ phục vụ của sơn trang sao lại nhanh như thế có phần quá nhanh chóng khác thường roi.
vốn dĩ anh ấy còn nghĩ nhân lúc rảnh rỗi chờ thức ăn được mang đến thì chăm sóc người vợ nhỏ một chút, xem ra bây giờ nguyện vọng của anh hoàn toàn tan vỡ rồi.
Ding dong ding dong tiếng chuông cửa không ngừng kêu lên.
Bạc Diễn Thần rủa thầm một tiếng, rút ngón tay ra khỏi người của cô vợ bé bỏng, “Phiền chết đi được.”
Lê Hân Đồng nhìn thấy dáng vẻ ham muốn không được thỏa mãn
của chồng, không nhịn được cười lên: “Mau đi mở cửa đi.” Cô ấy kéo cái cổ của người đàn ông xuống hôn một cái lên môi anh ấy.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước hiển nhiên không thể dập tắt được ngọn lửa trong người Bạc Diễn Thần, anh ấy ôm lấy đầu của cô vợ bé nhỏ hôn mạnh mẽ vài cái, cuối cùng cũng giải tỏa được chút ham muốn.
“Mau ra mở cửa đi, nếu không chuông của sắp bị nhấn đến hư luôn rồi đó.” Lê Hân Đồng thúc giục lần nữa nói.
Sau khi Bạc Diễn Thần mổ cái môi hồng hào căng mọng của cô thêm vài cái mới quyến luyến buông cô ấy ra và xuống giường.
Mở cửa ra, nhìn thấy người đứng ngoài cửa mặt của Bạc Diễn Thần lập tức xị xuống.
“Vừa sáng sớm đã quấy nhiễu giấc mơ của người ta, cậu quá nhàn rỗi.” Giọng điệu của Bạc Diễn Thần cực kì tệ.
Coco dựa vào khung cửa, nháy mắt một cái ám muội với anh ấy, “Anh, không còn sớm sủa nữa, mặt trời đã lên trên đỉnh rồi.
Người khác đã dậy từ sớm ăn xong bữa sáng rồi. Sao đêm qua high quá rồi mệt hả”
“Liên quan gì đến cậu.” Bạc Diễn Thần không vui trợn mắt nhìn anh ta một cái, “Cậu đến đây làm gì? Không có việc gì thì mau cút đi.”
“Tôi đến tìm cậu dương nhiên là có chuyện rồi.” Coco không có chút tức giận nào bởi thái độ của Bạc Diễn Thần, ngược lại còn cười đùa cợt nhả nói, “Mọi người thương lượng xong rồi cùng đi câu cá. Hỏi các cậu cỏ đi không?”
“Câu cá” Bạc Diễn Thần là cao thủ thả câu, đương nhiên là đồng ý đi, anh ấy vừa muốn trả lời lại nghĩ lại rồi lắc đầu, “Không đi, Đồng Đồng lát nữa phải vẽ bản thiết kế, tôi phải ở cùng cô ấy.”
Coco trợn to mắt nhìn anh ta, “Cậu không phải vậy, cậu thiết kế cái đồ đó cần phải yên tĩnh tuyệt đối. Cậu người sống sờ sờ đứng bên cạnh, tóm lại ở bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến cô ấy.”
Bạc Diễn Thần mặt không biểu cảm nhìn anh ta: “Tôi ở bên cạnh cô ấy, nguồn cảm hứng của cô ấy sẽ đến nhanh chóng.”
Coco suýt nữa quỳ xuông. Đã gặp người tự luyến nhưng chưa thấy ai tự luyến như thế.
“Nguồn cảm hứng đến nhanh *khà khà*” Coco lộ ra nụ cười nham hiểm xấu xa. “Sao cậu không nói, có cậu ở bên cô ấy niềm khoái cảm của cô ấy sẽ mau đến.”
Bạc Diễn Thần dường như hiểu ngay, lập tức tối sầm mặt lại, vứt lại một chữ “Cút” đóng sầm cửa lại. Chỉ để lại Coco một mình mất trật tự đứng bên ngoài.
“Coco tìm anh có việc?” Lê Hân
Đồng đã dậy khỏi giường đang mặc mặc quần áo.
Bạc Diễn Thần tự nhiên giúp cô ấy chỉnh lại chút mái tóc lộn xộn: “Không có chuyện gì to tát. Mấy người họ rủ anh đi câu cá. Anh nói trời nóng với nắng quá nên không đi.”
Lê Hân Đồng mở to đôi mắt to tròn: “Anh không phải thích đi câu cá sao? Làm sao lại sợ nắng.”
“Em nói cái gì?” cơ thể Bạc Diễn Thần đột nhiên đóng băng, “Sao em lại biết anh thích đi câu cá nhất? Em có phải” có phải cô ấy
nhớ ra gì đó rôi không.