Mạc Song Song cạn lời, sao lại kéo như thế chứ, vừa đúng còn lại mỗi bộ này.
Coco nhét đồ bơi vào trong tay của Mạc Song Song, “Mau chóng đi thay đi, bộ đồ bơi đắt tiền này cô không mặc bao nhiêu người muốn cướp đấy.”
Khóe miệng của Mạc Song Song co giật dữ dội, một tay ném đồ bơi lại chỗ quầy lễ tân: “Ai muốn lấy thi lấy đi, không cần cướp. Ngược lại tôi không muốn mặc hờ hang như thế.”
“Cô” Coco vừa muốn phát hỏa,
đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó, biểu cảm dịu dàng xuống, “Vừa rồi cô trợn mắt thua tôi đúng không?”
“Đúng rồi sao nào” Mạc Song Song không để bụng.
“Sao haha Mạc Song Song, bớt giả ngu với tôi. Ngay cả trẻ em cũng biết người thua phải bằng lòng chịu phạt. Còn tôi trời sinh tốt bụng. Trừng phạt thì miễn đi. Nhưng mà tôi có một yeeu cầu chính là cô phải mặc bộ đồ bơi này đi ra bể bơi.”
Mạc Song Song: “…”
“Haiz tôi còn cho rằng cô là một người hào sảng, không ngờ làm việc cũng ngại ngùng ưỡn ẹo. Ngay cả mặc một bộ bikini thôi mà cũng không dám. Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì đi.” Coco khinh thường nhìn cô một cái rồi quay người rời đi.
“Đợi đã” Mạc Song Song bị chọc giận rồi, “Ai nói tôi không dám, không phải là chỉ mặc bikini thôi sao? Ai sợ ai, anh đợi đó, tôi đây sẽ đi thay”
Lúc Mạc Song Song nhìn thấy bản thân đã thay xong bộ đồ bơi ở gương trong phòng thay đồ
hoàn toàn kinh hãi.
Trời ơi cô ấy thật sự không ngờ được vóc dáng của bản thân sẽ bốc lửa như thế.
Kích cỡ đồ bơi rất nhỏ, rãnh ngực bị dồn sâu không thấy đáy, cạp quần bơi thì rất thấp, mỗi bước đi đều cảm thấy giống như sắp tụt quần.
Thế này sao có thể ra ngoài, nếu như bị Coco nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ bị một phen chết giễu.
Mạc Song Song cắn ngón tay loay hoay trong phòng tắm. Bỗng
nhiên nhìn thấy một chiếc khăn tắm mới còn chưa mở được xếp ngay ngắn trong tủ bên cạnh, cô ấy lập tức giống như nhìn thấy bảo bối, mở cái bọc ra, lấy khán tắm choàng lên người.
Cuối cùng che hết những chỗ cần che lại.
Mạc Song Song mới mở cánh cửa của phòng thay đồ ra, sải rộng chân bước ra ngoài.
Khi Mạc Song Song khoác chiếc khăn tắm bước ra khỏi phòng thay đồ, suýt nữa thì va vào lòng của một người nào đó.
“Làm gì mà lâu như thế tôi còn cho rằng cô chạy mất rồi.” Coco đỡ lấy vai của cô ấy.
“Anh đứng trước cửa làm cái gì? Dọa chết tôi rồi.” Mạc Song Song ôm lấy ngực đang đập bình bịch.
“Phí lời, tôi không đứng ngoài cửa lẽ nào trực tiếp đi vào trong.” Coco buồn cười nhìn cô ấy, “Trời nóng nực cô khoác chiếc khăn tắm dày như thế, không thấy
nóng sao?”
Mạc Song Song kéo khăn tắm lại trước ngực, “Tôi không nóng chút nào, còn thấy rất mát mẻ nữa.”
“Có bệnh hay sao mà che kín như thế, giống như ai thèm nhìn cô lắm vậy.” Coco trợn mắt nhìn cô một cái, nhấc chân đi ra ngoài.