Lời tác giả: Vì thời gian ra chương bị kéo dài nên đền cho quý bạn đọc theo dõi bộ truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ một chương dài. Rất mong quý bạn đọc theo dõi, quan tâm và góp ý cho bộ truyện được hoàn thiện hơn nữa. Xin chân thành cám ơn quý vị!
----
Tạo Hóa không gian.
Leng keng, leng keng,… từng tiếng dòn vang lên trong dược lô. Lại là mười viên Liệu thương đan sơ cấp, đây đã là lần luyện chế thứ mười của Vương Hạo, tất cả mười lần đều thành công và đều toàn đan. Nếu như các lão sư trong Dược đường biết được điều này thì không biết sẽ gây nên sự ngạc nhiên gì nữa.
“Thiếu chủ, ngươi sao cứ luyện chế có một loại đan dược vậy? Không cảm thấy nhàm chán sao?” Ngạo Bạch thì vẫn vắt ngang ngọn núi lười biến nói với Vương Hạo.
Vương Hạo đang thu đan dược vào bình chứa và chuẩn bị điều chế tiếp tục một mẻ đan dược mới thì nghe Ngạo Bạch hỏi vậy, cũng không quay đầu mà trả lời “Ta cảm giác mỗi lần ta luyện chế thành công một lò đan dược thì khả năng cảm nhận, khống chế thần niệm của ta tăng lên được một chút. Chẳng những thế mà thần niệm của ta sau khi hao tổn hết trong quá trình luyện đan sau khi điều dưỡng, hồi phục thì nó lại mạnh hơn một ít. Dù gì thì giờ ta cũng đang bị kẹt tại võ giả cấp một thì ta biết làm thế nào nữa, chỉ có thể đề thăng được phương diện nào thì đề thăng thôi”.
“Cũng thật thần kỳ, ta không ngờ ta lại có thể đi vào nơi này bằng thân thể. Trước đó ta chỉ có thể đi vào Tạo hóa không gian thông qua thần niệm, rồi hội tụ ý thức thể để đến. Điều này thật thần kỳ và làm ta cảm giác không thể nào tin nổi.” Vương Hạo khi nghe Ngạo Bạch nói rằng mình đã có thể dùng chân thân tiến vào Tạo hóa không gian thì cũng ngạc nhiên không thôi.
“Điều này cũng đâu có gì là thần kỳ, cơ bản Tạo hóa không gian là một không gian thứ nguyên được hình thành bên trong Tạo hóa châu. Dù sao Tạo Hóa châu là một kiện thần khí được luyện chế bởi Sùng Lãm Đế Hoàng cơ mà.” Ngạo Bạch cũng chẳng lấy gì ngạc nhiên mà nói. “Cùng với sự trưởng thành của thiếu chủ ngươi thì việc tiến vào Tạo hóa không gian cũng là bình thường. Trước đó ngươi chưa đột phá, thần niệm, thân thể điều còn quá yếu để chống đỡ với việc tiến vào nơi này nên chỉ có thể dùng ý thức thể để đến, nay người đã đột phá cực hạn võ giả cấp một thì việc tiến vào cũng bình thường thôi. Sau này khi người đột phá đến đẳng cấp cao hơn thì sẽ có thể thu được nhiều lợi ích hơn từ không gian này.” Ngạo Bạch một tràng giải thích cho Vương Hạo.
“Còn có những tác dụng khác?” Vương Hạo đưa ra một câu hỏi mang đầy tính phấn khích.
“Đương nhiên là còn.” Ngạo Bạch khẳng định nói với Vương Hạo.
“Có thể cho ta biết được hay không?” Vương Hạo hồ hởi.
“Tu vi của thiếu chủ ngươi quá yếu, có biết cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho ngươi, chỉ khiến ngươi phân tâm hơn mà thôi.” Ngạo Bạch nói.
“Nhưng ngươi cũng có thể nói với ta một chút ít chứ!” Vương Hạo không buôn bỏ mà nói.
“Thiếu chủ người khi nào đủ thực lực tự nhiên sẽ có thể biết được. Còn hiện tại thiếu chủ ngươi quá yếu để có thể biết được.” Ngạo Bạch không kiên nể mà nói.
Sau khi nghe Ngạo Bạch nói thì Vương Hạo cũng không hỏi thêm điều gì, vì hắn biết có hỏi thì con rồng lười biếng này cũng sẽ không nể mặt mũi của hắn mà cho hắn biết. Cách để có thể biết được và có được sự tán thành từ con rồng lười biếng này chỉ có thể là làm cho bản thân không ngừng lớn mạnh hơn mà thôi. Suy nghĩ vậy Vương Hạo lấy ra nghi vấn của mình để hỏi Ngạo Bạch về con đường đột phá của bản thân, từ đó nhận lời khuyên của Ngạo Bạch. Bởi dù sao Ngạo Bạch ngày trước cũng đã từng theo Sùng Lãm Đế Hoàng một đoạn thời gian rất dài.
Sau khi nghe Vương Hạo nói thì Ngạo Bạch cũng trầm ngâm một chút mà nói với Vương Hạo “Thiếu chủ ngươi cũng biết ta là khí linh sinh ra khi Chủ nhân luyện hóa Tạo hóa châu. Lúc đó thì chủ nhân ngài ấy cũng đã đạt đến Hóa thần cảnh rồi. Sự việc trước đó lúc ngài ấy còn nhỏ yếu ta sao có thể biết được. Nhưng ta thấy hiện tại, các mặt của thiếu chủ ngươi đã đến cực hạn, nếu xét theo góc độ võ giả thì hiện tại thiếu chủ người đã đạt đến đỉnh phong võ giả cấp một rồi. Khuyết thiếu chính là chìa khóa để mở ra cánh cửa đột phá, nếu như thiếu chủ người có thể đạt được thì các cấp độ tiếp theo chỉ là nước chảy về biển mà thôi”.
“Ta biết là như vậy nhưng ta vẫn chưa thể nào thông thấu được và mấu chốt là vẫn chưa thể nào tìm kiếm được chính xác chiếc chìa khóa ấy!” Vương Hạo thở dài mà nói.
“Người còn nhớ điều ta nói với người hay không? Đó chính là điều mà Chủ nhân lúc trước nói với ta về hỗn độn đấy. Thiếu chủ người hãy thử suy nghĩ kỹ xem như thế nào.” Ngạo Bạch nói với Vương Hạo.
“Đạo khả đạo phi thường Đạo. Danh khả danh phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy; Hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô dục dĩ quan kỳ diệu; Thường hữu dục dĩ quan kỳ kiếu. Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh. Đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền. Chúng diệu chi môn.” Vương Hạo tụng xướng một lần cho Ngạo Bạch nghe và nói rằng mình nhớ chứ. Nhưng chính xác thì phải làm thế nào để hiểu lại là một vấn đề.
Bất giác Vương Hạo nhớ đến những hình tượng khi bị rơi vào không gian mịt mịt mờ mờ, hỗn độn. Tại nơi đó Vương Hạo không nhìn thấy ánh sáng nhưng lại cảm giác như là có ánh sáng, không cảm giác có bóng tối như lại có bóng tối, không có thời gian như lại tồn tại thời gian, không có không gian nhưng chân thật tồn tại. Tại nơi mịt mờ hỗn độn đó không biết trải qua bao lâu thì Vương Hạo lại nghe vang một tiếng nổ rúng động cả không gian, một khối Đại Linh Quang từ trong tiếng nổ ấy văng ra lăn lộn quây quần giữa chốn không trung, bắn tủa hào quang chiếu diệu rạng ngời, trùng trùng điệp điệp, rực rỡ chói lòa khắp cả mọi nơi. Từ khối Đại Linh Quang đó phân hóa thành hai khối Âm quang và Dương quang xoay tròn cuốn lấy nhau. Hai khối năng lượng vĩ đại vô cùng tận mang hai tính chất đối nghịch nhau, nhưng lại có quấn lấy nhau. Hai khối Dương quang và Âm quang xoay chuyển không ngừng, đun đẩy cho rộng lớn thêm ra rồi lại phân hóa, diễn sinh thành Tứ tượng. Tứ tượng lại diễn sinh bát quái, từ bát quái lại xoay quần mà diễn dịch ra vô hạn hình tướng.
Cảnh tượng huyền diệu lúc ấy cứ mãi trong tâm trí của Vương Hạo, nó làm cho Vương Hạo nhớ lại những ký ức của kiếp trước. Cảnh tượng mà Vương Hạo nhìn thấy nó rất giống với những giả thuyết miêu tả nên sự hình thành vũ trụ, diễn sinh vạn vật. Trong đó, lý thuyết về một vụ nổ lớn khai sinh ra vũ trụ là được nhân loại tán đồng nhiều nhất. Theo lý thuyết về Vụ nổ lớn thì vũ trụ được sinh ra sau một vụ nổ siêu lớn, từ không có gì tồn tại, có một vụ nổ lớn và từ vụ nổ lớn này tất cả mọi thứ được sinh ra. Tuy là lý thuyết được đưa ra và được chấp nhận bởi nhiều người nhưng về thực tế cái gì xảy ra trước vụ nổ lớn thì không một ai có thể giải thích được.
Tại thời đại mà Vương Hạo sống trước đó, không chỉ một lý thuyết để nói về sự hình thành vũ trụ mà có rất nhiều lý thuyết khác nói về sự hình thành nên vũ trụ. Trong mỗi một dân tộc đều có cho mình một truyền thuyết về sự hình thành nên vũ trụ. Đôi khi, có những giả thuyết cho rằng vũ trụ không thực sự tồn tại mà chỉ là tồn tại trong ý niệm, trong một sự giả lập nào đó mà thôi, và vạn vật chỉ là hư ảo.
Vương Hạo ngồi ngẫm nghĩ rất nhiều thứ, hắn cố gắng xâu chuỗi mọi thứ liên quan đến những cảnh tượng mà hắn nhìn thấy. Bất giác hắn yên lặng đi và bước vào cảnh giới vô ngã, hắn quên hết tất cả mọi thứ xảy ra, hắn như hòa vào trong thế giới xung quan, hắn lại đặt mình vào trong cảnh tượng sáng thế. Hắn lại bước vào trong không gian mịt mịt mờ mờ, hỗn độn đó. Hắn lại nhìn thấy cảnh tượng sáng thế đó, hắn nghe một tiếng nổ thật lớn, hắn nhìn thấy một khối ánh sáng lớn từ trong vụ nổ đó bay ra, từ khối ánh sáng đó lại phân hóa thành thành hai khối ánh sáng khác biệt và xoay tròn cuốn lấy nhau, nó đối chọi nhau và hút lấy nhau một cách kỳ diệu. Từ sự va chạm phân hóa của hai khối ánh sáng này nói lại phân hóa thành bốn khối ánh sáng mang hình tướng khác nhau, rồi thì từ bốn khối ánh sáng này lại phân hóa thành tám khối ánh sáng có mày sắc khác nhau. Tám khối ánh sáng xoay quanh hai khối ánh sáng lớn, thu nạp và biến thành hằng hà sa số đạo ánh sáng khác và tỏa ra khắp các nơi trong không gian. Từ hằng hà sa số đạo ánh sáng tỏa ra khắp nơi đan xen chiếu sáng khắp mọi nơi, không nơi đâu là không có. Có những đạo ánh sáng chỉ sáng lên rồi vụt tắt, rồi có những đạo ánh sáng khác va chạm vào nhau tạo nên những vụ nổ nhỏ làm phân hóa thành nhiều hơn những đạo ánh sáng. Cứ như thế các đạo ánh sáng đó cứ tắt rồi thì lại sáng liên tục, khi thì đứng yên rồi khi thì bị va chạm vỡ tan thành nhiều đạo ánh sáng. Dần dần, những đạo ánh sáng theo nhau xoay vần quanh một đạo ánh sáng chói lọi nhất, rồi thì ánh sáng cũng nhạt dần, hiện lên là những tiểu hành tinh, lục địa trôi nổi khắp không gian.
Vương Hạo đắm chìm trong cảnh tượng sáng thế thì cơ thể của hắn cũng giống như hòa tan vào trong đó. Hắn cảm giác được mình chính là một đạo ánh sáng được tách ra từ khối ánh sãng vĩ đại mà trong tâm trí của hắn khối ánh sáng đó được gọi là Đại Linh Quang. Hắn cảm nhận mình chính là một đạo ánh sáng tách ra từ khối Đại Linh Quang này, hắn chu du không biết trải qua bao nhiêu thời gian, xuyên xuốt không biết qua bao nhiêu không gian. Hắn đi từ nơi khởi nguồn cho đến hiện tại, hắn nhận thấy mình từ là một đạo ánh sáng vô hình vô chất, rồi thì hắn có được cơ thể hữu hình bao bọc lấy tâm thức.
Hắn thấy được mình đã từng là Thần minh, nắm trong tay cả một thế giới, hắn có sức mạnh vô thượng, chưởng khống vạn vật sinh linh trong thế giới đó. Hắn lại thấy được mình trở thành một nhân loại bình thường, trải qua một cuộc sống bình thường, hắn trải qua sinh, lão, bệnh, tử tâm tính thì có hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục. Hắn lại thấy mình trở thành loài thú, bị những loài khác săn đuổi và giết chóc, rồi trở thành thức ăn của chúng. Rồi thì hắn thấy mình trở thành ma quỷ, hắn đi trả thù cho những bất công trong kiếp sống làm người và thú vật. Hắn lại thấy mình trở thành loài thảo mộc, rồi thì có khi là hòn đá ven đường, đứng trơ trơ nhìn thế gian biến đổi.
Mơ mơ màng màng Vương Hạo như lạc vào trong vô tận thời không, hắn nhìn thấy một hai cánh cửa khép chặt nằm lơ lững giữa không gian mịt mờ, trên cửa chỉ đề một hàng chữ “Chúng Diệu Chi Môn”. Hai cánh cửa màu đen mà không phải đen nó trông rất giống với màu của viên Hỗn Độn Châu của Vương Hạo. Vương Hạo bước đến trước hai cánh cửa, hắn dự tính đưa tay để chạm vào cánh cửa nhưng không thể chạm tới. Cánh cửa trông thì như trước mặt chỉ cần chạm tay là tới nhưng lại như ở cách xa vô hạn thời khôn. Hắn cố gắng bước đến gần cánh cửa hơn thì vẫn không thể nào đến gần được. Đang cố bước thì hắn cảm giác mọi thứ như đang mờ dần đi. Hắn tỉnh, hắn đã được đưa ra khỏi Tạo Hóa không gian tự bao giờ. Mở mắt nhìn lấy xung quanh, thấy căn phòng của hắn đã từng ở, hít thở được không khí có pha lẫn mùi đàn hương, siết chặt nắm đấm cảm nhận được nguồn thiên địa linh khí chạy dọc trong cơ thể thì hắn mới biết được mình đã trở về với thực tại. Một huyễn tượng, một giấc mộng hay là một gợi ý để mở ra cánh cửa của tạo hóa, hắn vẫn không thể nào biết được chắc chắn.
Bất giác ngồi xuống thì đã qua một đêm, ánh sáng của ngày mới đã chuẩn bị chiếu sáng khắp cả thế giới, một ngày mới chuẩn bị đến và hắn vẫn chưa thể nào bước qua được cánh cửa đó, cánh cửa mang tên “Chúng Diệu Chi Môn” mặc dù hắn đã đến rất gần.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng tư, 2018 16:10
Mình là một nhà văn hoá nè. Nhưng học thuyết đó nó không đúng chỉ có vài phần thôi bạn. Đầu tiên hiện tại thì chung ta chia trung quốc làm 3 phân vùng văn hoá chính: một số dân tộc phương Bắc bờ Bắc sông Hoàng Hà. Trung Nguyên dân tộc hoa và hạ giờ gọi là hoa hạ. Và 9/10 các tộc bách việt còn lại bên bờ nam sông Dương Tư. Hiện nay chỉ mới có lịch âm dương là co nghiên cứu chứng minh của các tộc người Bách Việt. Bách Việt nói chung. Còn việt Nam chỉ gồm 2
Tộc người âu và lạc Việt và những tộc người khác xuất phát từ gốc ngươi indonedian.
10 Tháng tư, 2018 22:35
Lời đầu tiên mình xin cám ơn bạn đã theo dõi truyện Tiếu Ngạo Hoàng Vũ của mình.
Đúng như bạn đã góp ý, ngôn ngữ trong truyện đôi khi xen lẫn giữa Việt và Hán Việt, nhưng đây chính là chủ đích của mình.
Bởi vì bản thân mình đã nghiên cứu các tư liệu lịch sử và các nghiên cứu độc lập của các nhà nghiên cứu về văn hóa lịch sử về thuyết "Văn hóa Trung Hoa bắt nguồn từ Văn hóa Việt". Do đó, mình đã đúc kết được rằng tiếng Việt có trước, tiếng Hán có sau, và tiếng Hán Việt chẳng qua là một cột mốc lịch sử mà từ tiếng Hán tìm về được cội nguồn của mình là Tiếng Việt.
Đôi lời cùng bạn.
10 Tháng tư, 2018 09:19
Bối cảnh Việt Nam nhân vật chính và bối cảnh hiện đại nhưng cách dùng ngôn ngữ hán hoá và tên Họ Trung Quốc quá. Phát triển được.
BÌNH LUẬN FACEBOOK