Ginny sợ hãi chạy đến, bổ nhào lên người Kodling, nàng hoảng sợ đưa tay, cố gắng chặn những vết thương đang chảy máu, nhưng chúng vẫn không ngừng tràn ra, hòa với nước mưa chảy ra khỏi kẽ tay xuống mặt đất, về với trong bóng tối sâu thẳm.
"Không, Kodling, không..."
Nàng tuyệt vọng gọi tên Kodling.
Nó giống như một cơn ác mộng, Ginny kiệt sức ngất đi, nàng nhớ rằng mình đang đợi tàu cùng Kodling, rằng họ sẽ cùng đến một thành phố mới và bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng ngay giây sau, khi Ginny tỉnh dậy, mọi thứ như rơi vào địa ngục, Kodling ngã xuống đất thoi thóp, người đàn ông tựa ác linh cầm lưỡi dao, chuẩn bị thi hành bản án cuối cùng đối với hắn.
"Thực ra thì ngươi biết tất cả những chuyện gì đang xảy ra, đúng không?" Bologo bước đến bên người phụ nữ, "Ngươi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ là không muốn tin và giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường".
Ginny không đáp lại, nàng chỉ không ngừng run rẩy, ôm lấy đầu Kodling vào lòng, cố gắng cảm nhận hơi ấm cuối cùng của hắn.
Nhưng hôm nay là một đêm mưa gió lạnh lẽo, hơi ấm đã bị nuốt hết, chỉ còn lại băng lãnh, lạnh lùng nơi đó.
"Chẳng có cái gọi là bệnh, cũng chẳng có cái gọi là hồi phục, Kodling, ta nhìn thấy rồi, ta nhớ ra rồi, đó là những chuyện ta đã cố tình quên đi." Ginny khổ sở nói.
Trong cái đêm mưa rét đó, tồn tại bí ẩn và đáng căm hận ấy đã dang tay với mình, lúc đó Ginny còn không biết mình sẽ phải trả cái giá lớn đến mức nào.
"Thật xin lỗi." Kodling thì thầm.
Cuối cùng hắn vẫn thất bại, thất bại hoàn toàn, mọi thứ đều bị hủy hoại, không còn chút hy vọng.
"Thật là một màn kịch buồn vui lẫn lộn khủng khiếp a." Bologo nhẹ nhàng nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Hắn xếp lại vũ khí trên người, nâng con dao gấp trong tay lên, ánh dao lạnh lẽo chiếu vào mặt hai người, sắc tới mức cả hai không dám nhìn thẳng.
"Một người phụ nữ hy sinh linh hồn của mình cho lý tưởng của người mình yêu, một người đàn ông nguyện đi vào bóng tối cũng vì linh hồn của người mình yêu", Bologo cười lạnh, khinh thường, "Kẻ trong tay của ngươi là một tội nhân, vô số người đã chết dưới tay của hắn, ngươi có cảm tưởng gì?"
"Nhưng bất kể hắn đã làm gì, thì ta cũng là người không có tư cách buộc tội nhất, đúng không?"
Ginny cúi đầu, Bologo không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Bologo im lặng, nhưng ngay sau đó nét mặt của hắn lại nở rộ, thật khó để diễn tả nó bằng một nụ cười, nhưng quả thực có một niềm vui kỳ lạ trong giọng nói của Bologo.
"Trong phim thường có tình tiết kiểu vậy. Nhân vật chính cuối cùng cũng tìm ra kẻ thủ ác rồi chuẩn bị trút ngọn lửa giận dữ của mình xuống, nhưng kẻ thủ ác lại diễn một màn kịch đầy cay đắng như thế."
Bologo cố tình hạ giọng bắt chước lời thoại trong phim.
"Ta cũng là vì công lý a, vì người yêu của ta nên mới phạm vào sai lầm như thế.
Mọi người đều đấu tranh cho công lý, giống như một cuộc thi tranh luận, so xem công lý của ai lớn hơn..."
Bologo bất đắc dĩ nhún vai và vẫy vẫy tay.
"Khi đó nhân vật chính sẽ cảm động, đúng vậy, người chết cũng đã chết rồi, nhân vật phản diện trước mặt cũng đã thành tâm ăn năn hối cải. Hắn làm tất cả cũng là vì người yêu, chứ trước đó hắn là một con người tử tế.
Thế nên là nhân vật chính đã tha thứ cho hắn, mọi thứ kết thúc như một cuộc đoàn tụ lớn."
Hít thở, nuốt nước mưa băng giá vào cổ họng, sự ẩm ướt và lạnh giá đã khiến cơn giận dữ của Bologo giảm đi không ít.
"Hắn là nhân vật chính, hắn ngay thẳng, hắn là một hình mẫu đạo đức. Vào những lúc như này, kẻ thù nên được tha thứ. Đây mới là chiến thắng của nhân vật chính."
Tiếng nói dừng lại vài giây, cơn tức giận dồn dập thiêu đốt cái lạnh.
"Kodling, ta ghét cái kết này, ta nghĩ nó thật ngu ngốc, cực kỳ ngu ngốc."
Ngay lập tức, Bologo lại cười, như một bệnh nhân có vấn đề về tâm thần.
"May mắn thay, ta không phải là nhân vật chính, ta không ngay thẳng, ta sẽ không bị ràng buộc bởi những thứ chết tiệt này.
Đây không phải là nhân vật chính đánh bại nhân vật phản diện, mà là nhân vật phản diện bị đánh bại bởi một nhân vật phản diện khác lớn hơn, là hắc ăn hắc! Chiến thắng của nhân vật phản diện!"
Giữ chặt con dao gấp trong tiếng reo hò, hắn cơ hồ muốn đem sắt thép nắm nát,
Cắm xuống đất, hai lòng bàn tay đặt lên chuôi dao, hai bàn chân hơi dạng ra, Bologo đứng thẳng người, với vẻ nghiêm nghị như một thẩm phán đang phán quyết tội đồ.
"Điều quan trọng nhất là… Nếu ta tha thứ cho ngươi như vậy, thì ai sẽ tha thứ cho Adele? Hơn nữa, ta thực sự có đủ tư cách để đưa ra lựa chọn thay cho những người đã chết vì ngươi?"
Bologo tức giận cười, cho dù không đeo Mặt nạ Kinh Hoàng, giờ phút này hắn cũng toát ra vẻ kinh hãi đến nặng nề.
"Nghe có vẻ không đúng lắm, Kodling, ngươi nghĩ sao?"
Kodling không đáp lại, dưới những lời quở trách của Bologo, hắn không biết nói gì.
Một số việc không cần đến lời xin lỗi, mà phải trả giá bằng máu.
Bologo từ từ nâng con dao gấp lên, lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh đầu Kodling, chỉ đợi khoảnh khắc nó rơi xuống như sấm sét.
"Ai cũng đã là người lớn, và người lớn phải chịu trách nhiệm về những sai lầm của chính mình.
Không cần tha thứ, không cần ăn năn, không cần sám hối, tất cả những gì cần làm là thừa nhận lỗi lầm của mình và chịu đựng cái giá của lỗi lầm đó."
Sát khí không thể ngăn cản tràn ngập trong đôi mắt xanh biếc và giận dữ.
"Đáng chặt đầu thì chặt đầu, đáng treo cổ thì treo cổ."
Lưỡi dao sắc bén đâm xuống, Kodling dùng chút sức lực cuối cùng, cố giơ tay lên cản lại.
Hắn không muốn chết, nếu hắn chết rồi, ai sẽ chăm sóc Ginny? Nếu mình mà chết, Ginny chắc chắn cũng sẽ bị Bologo giết.
Nhưng hắn không thể làm gì nổi, bàn tay đang giơ lên bị đâm xuyên qua, đầu dao sắc nhọn găm thẳng vào ngực hắn.
Cùng với Ginny.
"Ngươi... Ngươi đang làm cái gì?"
Kodling nhìn Ginny vừa nhào lên người mình, dưới nụ cười nhợt nhạt đó, hắn cảm thấy sợ hãi còn hơn cả cái chết.
Kodling thống khổ vạn phần, Ginny sắp chết, nàng sắp phải chết...
"Nếu ngươi thực sự yêu ta, thì ngươi nên hiểu." Ginny thì thầm.
Ginny mơ hồ đoán được tất cả những chuyện này, nhưng lại lựa chọn quên đi và không xen vào tất cả, giờ là lúc phải trả giá, sau đó nàng ôm lấy Kodling và thì thầm vào tai hắn.
"Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong giấc mơ vĩnh hằng đó."
Lời nói tan biến trong làn mưa.
Đột nhiên, Kodling bình tĩnh trở lại, hắn nhìn bầu trời đêm đen kịt, giơ tay định ôm người phụ nữ trước mặt.
"Ta… ta chỉ sợ mất ngươi."
Nhưng giờ sẽ không lo mất nữa, sự bình yên đã mất từ lâu hiện ra trong mắt Kodling, sau đó Bologo rút con dao gấp ra và vẽ một đường đỏ tươi trong cơn mưa tầm tã.
Nâng con dao gấp lên, cơn mưa lớn đã rửa sạch vết máu trên đó, không còn dấu vết, Bologo định quay đầu bỏ đi, nhưng lại dừng lại, quay đầu nhìn Kodling, ánh sáng trên người đã dập tắt.
"Đúng rồi, cái kết của "Con Chuột Lang Thang"là gì?" Bologo hỏi.
"Ngươi chẳng phải đã thấy rồi sao?"
Kodling ôm người phụ nữ vào lòng, để mặc cơn mưa xối xả nhấn chìm cả hai.
Bologo sững sờ mất hai giây, rồi bất đắc dĩ bình luận.
"Thật là một kết thúc nhàm chán, Bart."
Thò vào trong túi áo, Bologo lấy ra một bao thuốc, đưa tay lên chắn mưa, hắn ngậm điếu thuốc rồi dí đầu lại đống lửa đang cháy hừng hực, trong đó còn chứa bộ hài cốt của chiếc xe, mơ hồ vẫn còn nghe thấy những tiếng nổ tanh tách.
Ánh lửa bập bùng, châm thuốc, Bologo rít một hơi thật sâu, rồi thở dài.
Hắn đã giết chết Kodling, nhưng Bologo không cảm thấy niềm vui khi đã trả được thù, hay nói cách khác, niềm vui khi trả được thù đã bị loãng đi.
Trong lòng vẫn còn cảm giác u ám chưa giải tỏa khiến Bologo cảm thấy rất khó chịu.
Mọi thứ thật tồi tệ, không có chuyện gì ngoằn ngoèo, cũng không có mục đích phức tạp.
Đôi khi Bologo cảm thấy, nếu không có ma quỷ, có lẽ hai người sẽ trở thành bạn tốt của nhau. Đáng tiếc là sẽ không bao giờ có thời khắc để kiểm định chuyện đó.
Lắc đầu, Bologo không có thời gian để thương cảm hay nghĩ về những chuyện này.
Giơ lòng bàn tay lên, sau cuộc thảm sát, lần lượt từng cái tên trong danh sách bị gạch bỏ, với cái chết của Kodling, chỉ còn lại vài người trong danh sách.
Nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm, một vài cột ánh sáng vươn lên trên đó, chúng bị chặn lại bởi tầng tầng lớp lớp những tòa nhà, Bologo không thể ước lượng được khoảng cách gần đúng.
Nhưng hắn đại khái có thể nhận ra rằng, cột ánh sáng đang di chuyển xa dần, những con chuột trong danh sách đang chạy trốn khỏi thành phố này với đống hàng hóa của chúng.
Cái chết của Kodling chưa phải là dấu chấm hết cho đêm nay. Mặc dù hắn là thủ lĩnh của “Người Nghiện”, nhưng kẻ thực sự chi phối tất cả chính là Thanh kiếm bí mật của Đức Vua giấu trong bóng tối.
Dựa trên hành lý mà Kodling mang theo, hẳn là hắn cũng đang chạy trốn vì mạng sống của mình, nhưng hắn không mang theo bất kỳ món hàng nào trên người, có lẽ số hàng hóa này đã đến tay Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, chúng đang chạy trốn khỏi thành phố cùng với số hàng hóa đó.
Bologo sẽ không để chúng đi như thế.
Vậy thì làm sao để bắt kịp chúng đây?
Nhìn đống hài cốt xe đen kịt, Bologo phải thừa nhận mình chơi có chút hơi quá, cái xe cứ như vậy mà biến thành một quả cầu lửa, giờ cuốc bộ thì làm sao mà đuổi kịp được những kẻ này.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, thì ở cuối con phố tối om, bỗng vang lên tiếng động cơ gầm rú.
Ánh đèn pha sáng như tuyết xé toạc bóng tối, tạo vật sắt thép xuyên qua làn mưa, kéo theo một mảng sương mù phía sau, người đàn ông mặc áo mưa ngồi trên mô tô reo hò ầm ĩ.
Hắn thích lái xe vào những đêm mưa, điều kiện đường xá tồi tệ khiến cảnh sát không thể bắt kịp những kẻ liều mạng này, sấm sét sẽ che lấp tiếng gầm của động cơ, người dân sẽ không mở cửa sổ và nguyền rủa hắn là kẻ phá rối, không khí lạnh và ẩm, cùng với những cơn gió liên tục phất qua mặt khiến hắn như được trở về với quê hương.
Cảm giác cực kỳ tuyệt vời, nên hắn vặn ga và phóng nhanh hơn, đuổi theo màn đêm đen và sấm sét.
Bologo nhìn ánh sáng bùng nổ từ phía xa, nhổ tàn thuốc xuống vũng nước.
Hắn đột nhiên vui vẻ.
Sờ vào trang bị trên người, giết không biết bao nhiêu kẻ, đạn dược trên người cũng đã cạn sạch, hắn dứt khoát vứt khẩu Shotgun đi, khiến cơ thể nhẹ hơn không ít, sau đó cầm con dao gấp và đi ra giữa đường.
Khi ánh đèn đến gần, Bologo không khỏi cảm thán, nhỏ giọng lặp lại lời chúc của Vincent.
"Núi sẽ nhường đường, biển sẽ nhường lối."
Trước bình minh, lời chúc phúc của "Cô bé lọ lem" trên người Bologo vẫn còn hiệu lực, nên đêm nay cả thế giới sẽ giúp đỡ hắn, dù là thần thánh hay ma quỷ, dù là ai cũng sẽ vươn tay ra giúp đỡ.
Ngay cả khi không ai đưa tay ra, Bologo cũng sẽ đến tận cửa và nắm lấy tay họ như một tên lưu manh, nhưng Bologo không quan tâm.
Ngươi không thể lý luận với một tên mắc bệnh thần kinh, đúng không?
Người cầm lái thấy Bologo đứng giữa đường liền bấm còi, nhưng Bologo không hề có ý nhường đường. Người cầm lái không hề giảm tốc độ, định đánh cược dũng khí của mình với Bologo.
Khoảng cách cứ thế mà rút ngắn lại, khi đã tới đủ gần, ánh sáng của Ma trận giả kim bốc cháy trên cơ thể Bologo, ngay lập tức soi rọi bóng tối.
Người cầm lái chửi bới ầm ĩ như gặp quỷ, vặn phanh, sau vài vòng trơn trượt trên đường, hắn mới có thể dừng lại, chưa kịp phản ứng thì một chân đã đạp mạnh vào bánh trước của mô tô, người cầm lái đã nhìn thấy kẻ chặn đường mình.
"Yo... Yo! Bologo." Palmer run rẩy nói.
"Yo! Palmer, chào buổi tối."
Bologo vui mừng khôn xiết, lần đầu tiên hắn cảm thấy người cộng sự của mình đáng yêu đến vậy.
Palmer nhìn bộ quần áo nhuốm đỏ trên người Bologo, còn cả những vũ khí đã được nai nịt gọn gàng kia, hắn lại nhìn đống hài cốt của chiếc xe đang cháy và nhà ga gần như đổ nát sau trận hỏa hoạn.
"Thêm... Làm thêm giờ?"
"Không, một số việc riêng", Bologo lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Laika, "Palmer, tối nay ngươi rất rảnh, đúng không".
Đây không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu trần thuật. Ánh mắt Bologo sắc như dao, tên này không phải đang hỏi mình, mà là đang bức hiếp a.
"Đúng... Nhưng mà..."
Biểu hiện của Palmer trở nên kỳ lạ, hắn muốn nói lại thôi.
"Đã rảnh thì giúp ta một tay", Bologo ngồi vào thùng xe bên cạnh, và nói với giọng không thể từ chối, "Lái xe đi".
"Nhưng mà... chờ một chút, không đúng lắm!"
Palmer hét lên, hắn chỉ muốn chơi một chút đua xe vào đêm mưa, nhưng cuối cùng lại lạc vào hiện trường giết người này một cách khó hiểu, rồi cái tên điên này buộc mình phải đi cùng.
Bologo chỉ nở một nụ cười tử tế, hơi nhổm dậy và đặt tay lên vai Palmer rồi nói với giọng điệu thân ái.
"Palmer, thế nhưng chúng ta là một cặp đôi át chủ bài a!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
17 Tháng mười, 2022 20:07
Chúc bác nhanh khỏe, để nhiều rồi làm luôn cũng đc. Cảm ơn cv nhé.
17 Tháng mười, 2022 18:09
t đạg sốt li bì mấy ngay nay, giờ mới đỡ 1 tí , nhưng phải 1,2 hôm nữa mới khỏi hẳn
17 Tháng mười, 2022 12:02
Đg hay, c mới đâu......
12 Tháng mười, 2022 17:56
ác ăn cua đồng hết rồi bạn
07 Tháng mười, 2022 23:45
con nít ng ta mắc cỡ mà =))
07 Tháng mười, 2022 12:05
Đừng khinh thường mấy hội nhóm cổ xưa thế chứ bác :v, nó còn tồn tại lâu hơn cả Cục Trật tự thì thiếu gì kẻ bất tử, may ra main phải bị lộ là sở hữu khả năng bất tử gần như hoàn hảo thì mới bị săn. Với như Jeffrey đã nói rồi, trong cuộc chiến giữa những Người thăng hoa thì thông tín chính là sống còn.
07 Tháng mười, 2022 08:59
đọc đến c186 thằng main đẳng cấp thấp + sự bất tử bắt được nó bán cho mấy hội nhóm cổ xưa làm nghiên cứu chắc được khối tài nguyên đủ lên cấp 3 chứ đùa. đối địch mà nó ko biết main bất tử còn có lợi thế chứ nó mà biết main biến thành bảo vật di động quá. :)))))
06 Tháng mười, 2022 23:13
đọc sơ qua thì thấy main dù khá bạo lực dã man nhưng chung quy vẫn là tốt, kiểu chaotic good ấy. Từ ngày QBCC nổi là rât nhiều truyện Tây huyễn phong cách quỷ dị ra đời muốn tìm 1 bộ main kiểu ác mà vẫn k có.
05 Tháng mười, 2022 07:15
Bác đọc bộ truyện nào mà main chết ko (chắc có n mà cũng hết tr). Cái việc main bất tử chả ảnh hưởng gì
04 Tháng mười, 2022 17:19
Quá hay, tả combat đỉnh cao y như xem phim bom tấn. Đoạn vong lặp thời gian giống phim gì mà có Tom Cru đóng ý. Hay thật.
01 Tháng mười, 2022 07:56
đọc đến c15 thấy cũng ok nhưng khởi đầu cho main năng lực bá quá nên mất 1 phần hồi hộp về sự nguy hiểm tuyệt vọng của thể loại này.
25 Tháng chín, 2022 06:38
truyện này tác viết lên tay nhiều so truyện trước, càng về sau càng mạch lạc, không như truyện trước tình tiết về sau hơi mất khống chế
23 Tháng chín, 2022 09:32
đúng rồi bác ơi, mình up ở cả bên đấy với bên này
22 Tháng chín, 2022 21:54
Thấy bác có up bên bachngocsach nè phải không nhỉ
22 Tháng chín, 2022 21:45
truyện ngày càng hay
21 Tháng chín, 2022 22:15
đến chương hiện tại (310) thì đang cuối gđ 1 sắp up gđ 2 nhé b
21 Tháng chín, 2022 12:34
Main level mấy rồi mn?
19 Tháng chín, 2022 00:58
đọc tưởng truyện dịch không :))
15 Tháng chín, 2022 20:58
trùng hợp thôi bác ơi, sao tác biết main có năng lực tự hồi phục được...
14 Tháng chín, 2022 22:33
trong các tả giả mới thì tác này = tầm đại thần cmnr văn phong câu chuyện phải gọi là đỉnh . nhưng viết thể loại hơi kén
11 Tháng chín, 2022 07:34
Truyện ngày càng hay, lúc đầu hơi bạo lực mà sau tác viết chắc tay thật
10 Tháng chín, 2022 10:02
cứ tưởng tượng hẹp sắc là lên full sát thương, mà main bất tử cmnr thì giờ chỉ cần lên sát thương thôi chứ kệ mẹ build phòng thủ, hỗ trợ các thứ mà.
07 Tháng chín, 2022 11:57
Ầy 1 chương đầy cơm chó...
05 Tháng chín, 2022 21:38
Hệ thống tu luyện của bộ này theo như ý hiểu của mình là, đầu tiên chia ra: ác ma, người đi vay, người thăng hoa và ma quỷ.
- Ma quỷ là các tồn tại cổ xưa, có quyền năng mạnh mẽ, thường cám dỗ phàm nhân dâng linh hồn của mình ra thông qua các giao kèo. Ma quỷ có 1 vài đặc điểm: tôn trọng trao đổi công bằng giữa giá trị và giá trị, chưa từng nói dối, nhưng những lời nói thật ấy thường sẽ đẩy con người xuống vực sâu hơn...
- Ác ma: là những người đã bán sạch linh hồn của mình cho ma quỷ để đổi lấy một thứ gì đó. Khi bán sạch linh hồn thì sẽ bị tra tấn bởi Nóng nảy phệ chứng, chỉ có thể nuốt linh hồn của người khác để xoa dịu nó, đói quá sẽ mất sạch lý trí và biến thành quái vật.
- Người đi vay: bán 1 phần linh hồn để đổi về 1 "Ban ân" đến từ ma quỷ. Cũng bị tra tấn bởi Nóng nảy phệ chứng do thiếu linh hồn nhưng không đói đến mức mất sạch lý trí, ngoài ra 'Ban ân' là 1 sức mạnh độc lập với Ma trận giả kim.
- Người thăng hoa: hệ thống cấp bậc tu luyện của người bình thường sau khi được khắc ma trận giả kim vào linh hồn. Cấp bậc chia theo cờ vua: Giai đoạn 1 - Cảnh vệ Thăng Hoa - Người Thăng Hoa (Tốt/Pawn), giai đoạn 2 - Hiệp sĩ Nguyện Cầu - Nguyện Cầu Giả (Mã/Knight), gđ 3 - Giám mục Phụ Quyền - Phụ Quyền Giả (Tượng/Bishop), gđ 4 - Chiến xa Thủ Lũy - Thủ Lũy Giả (Xe/Rook), gđ 5 - Hoàng hậu Vinh Quang - Vinh Quang Giả (Hậu/Queen), gđ 5 - Đức vua Đăng Quang - Đăng Quang Giả (Vua/King).
- Sau khi được thăng hoa thì Người thăng hoa sẽ chọn theo khuynh hướng "hẹp sắc" hoặc "rộng cùn" và được chia thành 8 học phái cơ bản. Trong quá trình thăng cấp lên các gđ tiếp theo có thể diễn sinh ra học phái phụ, đẩy mạnh khuynh hướng ban đầu hoặc tỉa dần theo khuynh hướng khác, hoặc không diễn sinh học phái phụ mà tăng cường học phái chính...
04 Tháng chín, 2022 07:15
Mấy chương đầu cv như dịch mình làm thành ebook để lên phone đọc nghe sướng vai :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK