• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy mấy lời này, Tần Xuyên cười vô cùng lớn như kiểu nghe thấy được chuyện cười lớn nhất thế gian vậy.

"Tần Thiên, ta nói không phải đầu ngươi cũng bị hỏng luôn rồi đấy chứ?"

"Dám bắt bản công tử đây quỳ xuống xin lỗi, chán sống rồi phải không!" Tần Xuyên vẻ mặt hung ác nói.

Hai tháng này hắn vẫn luôn tìm kiếm Tần Thiên, một bụng tức đang chờ đợi để giải phóng ra đây.

Lần trước ở Tử Kim Các, hắn luôn không làm gì được Tần Thiên nên sau khi trở về suy nghĩ mãi hắn mới cảm thấy do hắn quá coi nhẹ Tần Thiên nên mới bị hắn đánh lén.

Dù sao hắn ta cũng là một võ giả cấp bốn, mà Tần Thiên chỉ là một tên phế vật ngay cả lực lượng huyết mạch cũng không thể thức tỉnh.

Làm sao hắn có thể đánh bại mình được?

Sai lầm của trước đây hắn sẽ không tái phạm nữa.

"Tần Thiên, ta biết ngươi vẫn muốn nhân lúc ta không chuẩn bị mà đánh lén ta. Nhưng lần này ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu." Tân Xuyên tự phụ nói.

"Ta nhắc lại lần nữa, quỳ xuống tạ lỗi!" Giọng nói của Tần Thiên càng ngày càng lạnh lẽo, dường như có thể đông lạnh người ta luôn.


Tần Xuyên bị ánh mắt này dọa cho nổi hết da gà, hắn hét lên một tiếng rồi lao tới.

"Tần Thiên, để ta xem một kẻ phế vật như ngươi có thể giả vờ đến khi nào!"

Lần này Tần Xuyên đã dùng hết sức mạnh của bản thân ra để đánh.

Hơn nữa, hắn cũng đã cẩn thận hơn lần trước, biết đề phòng tốc độ của Tần Thiên.

"Tiểu Thiên, mau tránh đi!" Lăng Ngọc ngồi một bên lòng nóng như lửa đốt vội hô.

Tần Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng ngay lúc này hắn cũng bắt đầu ra tay.

Một luồng kình phong sắc bén đánh úp tới, nắm đấm của Tần Xuyên cũng bị Tần Thiên nắm chặt căn bản không thể động đậy.

"Nực cười, ngươi nghĩ như vậy là có thể thắng ta sao?" Tần Xuyên hừ lạnh một tiếng.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên dùng sức nhưng lại phát hiện nắm đấm của mình như bị kìm sắt kẹp không thể nào động đậy.

"Sao lại thế này? Sức lực của ngươi sao lại mạnh như thế?" Sắc mặt của Tần Xuyên lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Theo lẽ thường mà nói, với tu vi võ giả cấp bốn của hắn sẽ có sức lực hai ngàn cân, nhưng bây giờ hắn bị Tần Thiên giữ tay như một đứa trẻ bình thường có thể tùy ý nắn bóp.

"Nếu ngươi đã không chịu quỳ thì ta sẽ giúp ngươi!" Tần Thiên lạnh nhạt quát, sức mạnh trên cánh tay đột nhiên tăng lên khiến ngón tay của Tần Xuyên dường như bị bóp nát, hắn đau đến mức kêu lên oai oái.



"Ta quỳ, ta quỳ!" Tần Xuyên không chịu được nỗi đau đớn kia nên hắn hít một hơi rồi quỳ xuống.

Lăng Ngọc ngồi một bên nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc.

"Tiểu Thiên, đây là..." Nàng trăm triệu lần không ngờ tới Tần Thiên lại khiến cho Tần Xuyên quỳ xuống, điều này cực kỳ đáng kinh ngạc.

"Dì Ngọc, người cứ yên tâm, từ nay về sau sẽ không còn ai dám bắt nạt chúng ta nữa." Tần Thiên cười nói.

Nụ cười của hắn vô cùng ôn hòa đủ khiến người ta yên tâm.

Tiếp đó, hắn quay người lại nói: "Còn không dập đầu tạ lỗi?"

Tần Xuyên lúc này như một con gà bệnh, hắn liên tục nói: "Xin lỗi, hôm nay là do ta không đúng, sau này ta không dám làm vậy nữa."

"Nếu như ta còn quấy rầy các người nữa thì ta chính là con rùa rụt cổ."

Nói xong Tần Xuyên liên tục dập đầu đến mức trán cũng bắt đầu xuất hiện vết máu.

Lần này Tần Thiên cũng không nương tay nữa, nếu không cho hắn nhớ kỹ một lần thì sau này hắn có khả năng sẽ gây ra chuyện tương tự.

Trên trán Tần Xuyên bắt đầu xuất hiện vết rách lớn thì Tần Thiên mới phẩy tay nói: "Cút đi, nếu còn chọc đến ta nữa thì ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận cả đời này."

Lúc này Tần Xuyên như được đại xá, hắn vội vàng chạy khỏi nơi này.

Có điều khoảnh khắc mà hắn quay người lại vẻ mặt hắn khó coi đến cùng cực ánh mắt vô cùng tàn độc.

"Tần Thiên, chúng ta coi như đã chính thức kết thù. Sau nếu nếu không phải ta chết thì chính là ngươi vong!" Sau khi rời khỏi, Tần Xuyên dữ dằn nhủ thầm trong lòng.

Sau khi Tần Xuyên rời đi, Lăng Ngọc sau khi vui mừng thì bắt đầu lo sợ: "Tiểu Thiên, hắn ta là con trai của tông chủ phu nhân đấy, con đánh hắn thành ra như vậy đến lúc đó tông chủ phu nhân sẽ không tha cho chúng ta đâu."

Nghe vậy, Tần Thiên cười nhẹ nhàng nói: "Dì Ngọc, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Những kẻ ác độc như vậy sẽ không vì người nhân nhượng cho toàn cục mà tha cho người. Ngược lại, nếu như người mạnh mẽ hơn bọn họ, hung ác hơn bọn họ thì bọn họ sẽ không dám chọc tới người, mà lại còn tôn trọng người."

Lăng Ngọc ngẩn người, nàng thật sự không ngờ Tần Thiên có thể nói ra những lời như thế này.

Một lúc sau, Lăng Ngọc vui mừng nở nụ cười, nàng nói: "Tiểu Thiên, con đã trưởng thành rồi. Ta có thể nhìn thấy con đã khác trước đây rồi. Mặc kệ như thế nào, dì Ngọc sẽ luôn ủng hộ con, cho dù có đắc tội tông chủ phu nhân dì Ngọc cũng sẽ chống đỡ cùng con."

Tần Thiên gật đầu, tiếp đó hắn chuẩn bị đi ra ngoài.

Trong tay hắn cầm một hạt châu màu đen.

Hạt châu này là Hỗn độn thần châu, là vật mà kiếp trước Tần Thiên mang bên người.

Vốn dĩ Tần Thiên còn tưởng Hỗn độn thần châu đã bị đánh mất ở vô tận hư không.

Không ngờ tới hạt châu này cũng theo hắn xuất hiện ở thời không này.



Hỗn độn thần châu lai lịch không hề nhỏ.

Tương truyền, nó xuất hiện ở thời kỳ Thái cổ, do một đại tông sư luyện khí dùng ma thạch Hư không hỗn độn hao tâm hết tâm huyết một đời luyện chế ra.

Tần Thiên kiếp trước cũng chỉ biết được một phần năng lực của Hỗn độn thần châu.

Nó có thể không ngừng hấp thu linh khí trong thiên địa, chuyển hóa thành lực lượng hỗn độn. Kiếp trước của Tần Thiên cũng đã nhờ tới lực lượng của Hỗn độn thần châu mới bước vào cảnh giới võ đế.

"Đáng tiếc, mấy trăm năm qua rồi, Hỗn độn thần châu đã ngủ say, ta phải nghĩ cách đánh thức nó." Tần Thiên nghĩ thầm.

Muốn đánh thức Hỗn độn thần châu nói khó cũng không khó lắm.

Chỉ cần dùng căn nguyên tinh huyết của yêu thú mới sinh để đánh thức nó.

Yêu thú vừa mới sinh ra, căn nguyên tinh huyết của nó vô cùng tinh thuần, không có tạp chất gì, thích hợp để đánh thức Hỗn độn thần châu.

Thông báo với Lăng Ngọc xong thì Tần Thiên rời khỏi Phi Ưng tông đi tới dãy núi Lạc Hà.

Mấy ngàn dặm xung quanh dãy núi Lạc Hà là rừng rậm nguyên thủy cực kỳ rậm rạp, đây là nơi sinh tồn của rất nhiều loài yêu thú.

Muốn bắt được một con yêu thú mới sinh cũng không dễ dàng gì cho nên Tần Thiên cũng chỉ muốn đi thử xem có gặp may không.

Sau khi rời khỏi Phi Ưng tông, Tần Thiên tốn gần một ngày mới tới được chân dãy núi Lạc Hà.

Vừa hay có một tiểu đội thợ săn dự định vào dãy núi Lạc Hà.

Nơi đây hàng năm đều có thợ săn yêu thú thường lui tới, bọn họ tụ tập lại với nhau săn bắt yêu thú sau đó sẽ bán da lông, xương cốt, thịt thú cùng với yêu hạch của yêu thú để duy trì kế sinh nhai.

Có điều cho dù là yêu thú bình thường nhất cũng vô cùng hung mãnh vì vậy cũng thường có thợ săn yêu thú bị chết thảm dưới móng vuốt của yêu thú.

Có thể nói, thợ săn yêu thú là một nghề chơi đùa trên lưỡi dao.

"Tiểu đội thợ săn chắc hẳn sẽ biết cách tìm được yêu thú, ta có thể đi vào với bọn họ." Tần Thiên ngẫm nghĩ.

Vừa nghĩ, Tần Thiên vừa bước tới.


"Tiểu huynh đệ, ngươi cũng muốn vào núi Lạc Hà phải không? Nơi ấy nguy hiểm trùng trùng đấy!" Một người đàn ông trung niên để râu nói một cách hào sảng.


Người đàn ông ấy tên là Trần Thanh Sơn, là đội trưởng của tiểu đội thợ săn này.


"Đúng vậy, ta muốn đi cùng các ngươi, có được không?" Tần Thiên nói.


Còn không đợi Trần Thanh Sơn mở miệng, một cô gái trông có vẻ tinh nghịch đứng bên cạnh nhìn Tần Thiên nói: "Ngươi có thực lực gì? Đi cùng với chúng ta liệu có cản trở không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK