Lục La đi theo phía sau hắn nhắc nhở: "Thiếu gia, thực lực của đại chấp sự là võ giả cấp bảy, người đừng có giận quá mất khôn."
Nàng nói như vậy cũng là sợ Tần Thiên chịu thiệt.
Hai người nhanh chóng đi tới trước cửa Chấp pháp điện.
Cửa lớn của Chấp pháp điện đóng chặt, bên ngoài có hai đệ tử đứng trông.
"Đứng lại!" Hai người để tử kia thấy Tần Thiên hung hăng lao tới thì lập tức quát lớn.
Thế nhưng Tần Thiên nhìn cũng không thèm nhìn đánh bay luôn hai tên đệ tử trông cửa.
Ầm!
Ngay sau đó, hắn đá một cước vào cánh cửa khiến cánh cửa gỗ của Chấp pháp điện nát tan.
Lúc này trong Chấp pháp điện có bốn năm người, ngoại trừ Đoạn Lôi còn có Tần Xuyên cùng mấy tên thủ hạ của hắn.
Mấy người bọn họ bắt một người phụ nữ yếu đuối đang bị trói gô lại như Lăng Ngọc đứng ở đó nghiêm hình tra khảo.
"Lăng Ngọc, mau nói đi, tên thỏ đế Tần Thiên kia đang trốn ở đâu rồi." Đoạn Lôi dùng vẻ mặt hung ác quát.
Có thể nhìn thấy trên người Lăng Ngọc lúc này có rất nhiều vết thương, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
"Ta...ta không biết." Lăng Ngọc cực kỳ suy yếu nói "Cầu xin ngươi, đừng có làm phiền tới Tần Thiên nữa..."
Nghe được lời nàng, Tần Xuyên từ trên ghế lao tới tát một cái thật mạnh vào mặt Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
"Người phụ nữ xấu xí này, còn dám bao che cho tên phế vật Tần Thiên, hôm nay ta phải đích thân dạy dỗ cho ngươi mới được!" Tần Xuyên hung hăng quát.
Lúc này, Đoạn Lôi bày ra vẻ mặt nịnh nọt nói: "Tam thiếu gia, công việc nặng nhọc như thế này sao có thể để người tự mình ra tay được. Người cứ ngồi đây xem ta tra tấn tiện nhân này từng chút một, đến khi nàng ta chết mới thôi!"
"Được, vậy giao cho ngươi. Đừng làm ta thất vọng!" Tần Xuyên gật đầu nói.
Đoạn Lôi gật đầu sau đó rút ra một thanh chủy thủ sắc bén đặt trước mặt Lăng Ngọc nói một cách tàn nhẫn: "Vẻ ngoài là thứ quan trọng nhất của một người phụ nữ. Nếu ngươi còn không chịu nói thì ta sẽ vạch lên mặt ngươi vài đường, sau đó cho ngươi chết một cách đầy đau đớn."
Lúc này trong ánh mắt của Lăng Ngọc ngập tràn sự sợ hãi.
Nhưng nàng vẫn không nói gì cả.
Đoạn Lôi thẹn quá hóa giận đang định lấy chủy thủ cắt một đường lên mặt Lăng Ngọc.
Đúng lúc này cửa gỗ của Chấp pháp điện nứt toác ra, một tiếng quát vô cùng lớn vang lên.
"Đoạn Lôi, ngươi mau lăn ra đây nhận cái chết đi!"
Giọng nói đầy phẫn nộ của Tần Thiên giống như tiếng sấm vang vọng khắp chấp pháp điện.
Ngay sau đó, hắn xông vào thì nhìn thấy Đoạn Lôi đang cầm một thanh chủy thủ dí vào mặt Lăng Ngọc.
Nhìn thấy Tần Thiên, Đoạn Lôi hơi giật mình, có điều hắn cũng bình tĩnh lại rất nhanh.
Có Tần Xuyên làm chỗ dựa cho hắn thì còn sợ cái gì?
"Tần Thiên cái con rùa rụt cổ này cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Nếu đến muộn thêm một lúc thì sợ ngươi cũng không nhìn thấy được di nương của ngươi đâu." Đoạn Lôi nói không chút sợ hãi.
Hắn đã tu luyện tới cảnh giới võ giả cấp bảy, đương nhiên sẽ không sợ Tần Thiên.
"Đồ đáng chết!" Trong ánh mắt của Tần Thiên hiện lên sát ý lạnh lẽo.
Lời vừa nói xong bóng dáng của hắn giống như một tia chớp lao tới chỗ Đoạn Lôi.
"Tới đây, để ta xem phế vật như ngươi có tài cán gì." Đoạn Lôi đánh ra một quyền phát ra cả tiếng gió.
Còn Tần Xuyên ở một bên cực kỳ bình tĩnh, dường như đã có tính toán.
Trong cái nhìn của hắn Tần Thiên khẳng định không phải đối thủ của Đoạn Lôi.
Nhưng kế tiếp hắn đã phải tròn xoe mắt dường như nhìn thấy một việc gì cực kỳ khó tin.
Răng rắc!
Một quyền Đoạn Lôi đánh ra bị Tần Thiên bắt được.
Ngay sau đó bàn tay của Tần Thiên phát lực khiến Đoạn Lôi đau đớn không thôi, phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
"Dừng tay, mau dừng tay!" Đoạn Lôi gào lên.
Nhưng mà Tần Thiên hoàn toàn không để ý tới hắn.
Chỉ sau vài giây một cánh tay của Đoạn Lôi đã bị Tần Thiên phế bỏ.
"Làm sao có thể? Đoạn Lôi là võ giả cấp bảy cơ mà, làm sao lại không đánh lại tên phế vật này?" Tần Xuyên giật mình đứng hẳn dậy.
Đoạn Lôi bị đau đớn làm cho ngu cả người, hắn huơ chủy thủ trong tay muốn giết Tần Thiên.
"Ngươi dám phế cánh tay của ta, ta sẽ giết ngươi!" Đoạn Lôi điên cuồng quát.
"Chỉ là một con kiến nhỏ nhoi mà thôi! Không biết tự lượng sức mình." Tần Thiên hừ lạnh, sau đó hắn thi triển ra Ngự long thần quyền đánh một đòn vào ngực của Đoạn Lôi.
Sức lực cực lớn của một đoàn này đã làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng của Đoạn Lôi.
"Hự." Đoạn Lôi phun ra một ngụm máu rồi đứt hơi thở.
Tần Thiên không phải người sẽ lạm sát người vô tội, nhưng với hành vi của Đoạn Lôi đã chạm vào điểm mấu chốt của Tần Thiên.
Cho nên hắn phải chết.
Tần Xuyên ngây người, hắn trăm ngàn lần không đoán được chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi Đoạn Lôi đã chết trên tay Tần Thiên.
Ngay lập tức hắn muốn chạy trốn.
Nhưng Tần Thiên trừng hắn quát lớn: "Ngươi chạy đi đâu!"
Trên người hắn bộc phát ra một khí thế vô cùng lớn khiến Tần Xuyên vô cùng sợ hãi.
"Mau, mấy người mau tiến lên ngăn cản hắn lại!" Tần Xuyên chỉ huy mấy tên thủ hạ.
Nhưng mà mấy tên thủ hạ kia làm sao có thể là đối thủ của Tần Thiên, chỉ trong nháy mắt đã bị Tần Thiên đánh cho lăn quay hết
"Tần Thiên, ngươi muốn làm gì?" Giọng nói Tần Xuyên run rẩy hỏi.
"Lần trước ta đã cảnh cáo ngươi đừng có đến làm phiền ta nữa. Đáng tiếc ngươi lại cố tình không nghe."
"Ngươi lại còn dám ra tay với dì Ngọc. Thật sự đáng chết!" Trong ánh mắt của Tần Thiên sát ý không giảm đi chút nào.
Hắn đi từng bước về phía Tần Xuyên, nỗi sợ hãi của Tần Xuyên cũng theo đó tăng lên.
"Nếu ngươi dám giết ta, ngươi chắc chắn sẽ chết vô cùng thảm." Đến thời khắc sinh tử thì Tần Xuyên bắt đầu dọa dẫm.
Tần Xuyên hừ lạnh một tiếng, bản thân hắn không sợ nhất chính là uy hiếp.
Những kẻ từng uy hiếp hắn đều đã chết trên tay hắn rồi.
"Phải không? Ta cũng muốn nhìn xem thử xem." Nói xong, Tần Thiên đánh ra một quyền, tạo ra một trận kình phong mãnh liệt.
Tần Xuyên thấy thế vội vươn tay ra chống đỡ.
Răng rắc.
Thế nhưng hắn làm sao có thể ngăn cản được công kích của Tần Thiên đây?
Ngay lập tức, cánh tay hắn đã trực tiếp bị Tần Thiên phế đi.
Đúng lúc Tần Thiên muốn giết hắn thì đột nhiên có một luồng công kích vô cùng mạnh mẽ lao tới đánh vào người Tần Thiên.
Luồng công kích kia tới bất ngờ không kịp phòng bị, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ, người ra tay ít nhất phải là cường giả võ sư.
Tần Thiên bị đánh cho hoa mắt rồi lăn ra ngất xỉu.
Rất nhanh có một vị lão giả xuất hiện trước mặt Tần Thiên.
Lão giả này chính là điện chủ của Chấp pháp điện Thẩm Trường Thanh.
"Đa ta điện chủ cứu giúp! Tần Thiên lạm sát người vô tội, xin Điện chủ hãy giết hắn!" Sau khi nhìn rõ người tới là ai, Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm nói.
Một cánh tay của hắn bị Tần Thiên phế bỏ thì vô cùng phẫn nộ.
Nhưng mà lão giả kia lắc đầu nói: "Chuyện này vẫn nên giao cho tông chủ phu nhân định đoạt đi."
Thẩm Trường Thanh cũng không ngốc, Tần Xuyên và Tần Thiên đều là con trai của tông chủ Tần Ưng, bất cứ người nào trong hai chết ở chấp pháp điện thì Thẩm Trường Thanh đều không thoát khỏi can hệ.
Cho nên, ở thời khắc mấu chốt hắn chỉ đánh cho Tần Thiên hôn mê chứ không giết chết hắn.
Về phần Đại chấp sự Đoạn Lôi, chết rồi thì cũng chết rồi, không có gì ghê gớm cả.
Hiện tại, tông chủ bế quan, chuyện của Tần Thiên đương nhiên phải giao cho tông chủ phu nhân xử lý.
Đến lúc đó nếu Tần Ưng có truy cứu cũng không có liên quan gì đến Thẩm Trường Thanh nữa.