"Là hổ Bích nhãn kim đồng!" Tần Thiên nhìn con hổ nói.
Con hổ này chuẩn bị sinh con nên gầm gừ để đuổi dã thú bốn phía đi.
Tần Thiên cũng không quấy rầy nó mà đứng ở bên im lặng chờ đợi.
Đến lúc đó đợi hổ con được sinh ra thì hắn chỉ cần lấy đi một giọt căn nguyên tinh huyết là có thể đánh thức Hỗn độn thần châu rồi, cũng không cần phải đụng đến tính mạng của hổ con.
Đợi tầm nửa canh giờ thì hổ con đã nhô đầu ra, chuẩn bị ra đời ngay bây giờ.
Đúng lúc này Tần Thiên lại nghe được tiếng nói chuyện.
"Đúng là đi mòn chân tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công. Thì ra con súc sinh này trốn ở đây!" Hai người đàn ông cao lớn tay cầm trường đao nhìn chằm chằm vào con hổ Bích nhãn kim đồng nói.
"Phong ca, nhân lúc con hổ này đang suy yếu mau giết nó đi! Nếu không đợi nó khôi phục lại thì chúng ta cũng không phải đối thủ của nó." Một gã trong đó nói.
Hai người này một người tên La Phong một người tên La Bá, bọn họ dùng rất nhiều thời gian trong dãy núi Lạc Hà để tìm con hồ bích nhãn kim đồng này.
Vừa nói bọn họ giơ đại đao của mình về phía con hổ.
Còn con hổ kia mặc dù vô cùng phẫn nộ nhưng không còn sức lực phản kháng.
Ngay lúc hai người muốn tiêu diệt con hổ này thì Tần Thiên đi ra nói: "Dừng tay!"
Nhìn thấy có người xuất hiện, La Bá nói: "Ngươi là cái gì mà cũng dám ngăn cản bọn ta?"
Tần Thiên nói nhẹ nhàng: "Con yêu thú này các ngươi không thể đụng vào, mau đi đi!"
"Một tên nhóc mới mọc lông mà cũng dám nói lời ngông cuồng à, ta cũng muốn thử xem ngươi có tư cách gì." La Bá hét lớn một tiếng bổ một đao về phía Tần Thiên.
Thấy thế người Tần Thiên hơi lóe, tránh được lần công kích này, đồng thời còn đánh ra một chưởng khiến La Bá phải lui vài bước về phía sau.
Thấy như vậy La Phong nhíu mày nói: "La Bá, ngươi làm sao thế? Một tên nhóc cũng không xử lý được."
"Phong ca, tên tiểu tử này có gì đó bất thường, chúng ta cùng nhau lên đi!" La Bá nói.
Ngay lập tức hai người cùng ra tay đánh về phía Tần Thiên.
Đáng tiếc thực lực của hai người cũng không mạnh nên cho dù hợp tác với nhau cũng chỉ có thể chịu thiệt trước mặt Tần Thiên.
Qua mấy hiệp đánh, bọn họ đã bị đánh cho xám mặt.
"Tiểu tử, ngươi nghĩ cho kĩ, hai người chúng ta là người của Hắc Phong Trại. Ngươi thật sự muốn đắc tội chúng ta sao?" La Phong thấy không thể đánh được Tần Thiên nên chỉ đành báo ra cái tên Hắc Phong Trại để hù dọa hắn.
Đáng tiếc là bọn họ tìm nhầm người rồi.
"Đắc tội các người thì sao? Cút ngay cho ta!" Tần Thiên không kiên nhẫn phẩy tay bởi vì con hổ con kia sắp được sinh ra.
"Tốt lắm, ngươi dám nói tên của ngươi ra không?" Tần Phong không cam lòng nói.
"Tên của ta các ngươi không xứng để biết? Nên tranh thủ lúc ta chưa đổi ý thì cút ngay! Bằng không thì các ngươi cứ để xác ở đây đi." Giọng của Tần Thiên trở nên lạnh lẽo.
Hắn không giết người không đồng nghĩa với việc hắn không dám giết.
Nghe được sát ý trong giọng nói của Tần Thiên hai người La Phong vội vàng bỏ chạy.
Chạy được mấy dặm rồi hai người mới ngừng lại.
"Phong ca, chúng ta là người của Hắc Phong Trại, trước giờ toàn chèn ép người khác làm gì có ai dám chèn ép chúng ta như vậy. Chẳng nhẽ cục tức này chúng ta phải nhịn sao?" La Bá bất mãn nói.
"Hừ, muốn chúng ta chịu thiệt là tuyệt đối không thể. Trước tiên cứ điều tra rõ lai lịch của tên tiểu tử kia đi, đợi đến lúc đó ta sẽ tìm mấy cao thủ trong trại đến báo thù." Ánh mắt La Phong nham hiểm nói.
Tần Thiên đương nhiên không biết hai tên đó nghĩ như nào, mà hắn cũng không quan tâm.
Bây giờ điều hắn quan tâm nhất chính là con hổ con kia.
Qua một nén nhang nữa, hổ con cũng được thuận lợi sinh ra.
Thấy như vậy Tần Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm hẳn, đợi lâu như vậy chỉ vì đợi nó sinh ra.
Mà con hổ cái kia sau khi hao tổn hết tinh lực để sinh con thì bây giờ cũng mất đi sinh mạng.
Tần Thiên ôm lấy hổ con rồi lấy một giọt căn nguyên tinh huyết nhỏ lên mặt của Hỗn độn thần châu.
Sau khi hấp thu được máu tươi, bên ngoài Hỗn độn thần châu hiện ra một vầng hào quang.
Tần Thiên có thể cảm nhận được bây giờ Hỗn độn thần châu đang chậm rãi thức tỉnh.
Một sự liên hệ vô hình giữa Tần Thiên và hỗn độn thần châu cũng được tạo nên.
Khoảng ba canh giờ sau Hỗn độn thần châu mới hoàn toàn tỉnh lại.
Một hạt châu lớn không bằng một nắm tay này bên trong lại như ẩn chứa vô tận hư không, cực kỳ mênh mông rộng lớn.
"Có nó rồi ta có thể từng bước trở lại làm chúa tể của mảnh đại lục này." Ánh mắt Tần Thiên kiên định nói.
Cũng đúng lức này, một lực lượng màu xám bay ra từ hỗn độn thần châu hòa nhập vào thân thể của con hổ con.
Ngay sau đó Tần Thiên nhìn thấy trên trán của hổ con xuất hiện một ấn ký màu vàng, dường như một sức mạnh nào đó trong cơ thể nó đã bị đánh thức.
"Chẳng lẽ con hổ con này đã hấp thu được một tia sức mạnh của Hỗn độn thần châu?"
"Nếu thật sự như vậy thì đây đúng là tạo hóa của nó." Tần Thiên hơi sửng sốt nói.
Phải biết rằng trong Hỗn độn thần châu ẩn chứa lực lượng căn nguyên của thiên địa, nếu như có được nó sẽ có thể thức tỉnh huyết mạch thủy tổ của con hổ Bích nhãn kim đồng này.
Một khi huyết mạch thủy tổ của nó được thức tỉnh thì tương lai nó sẽ có thể trở thành yêu thú bá chủ, tiềm lực vô cùng kinh người.
"Ta còn nhở thủy tổ của hổ Bích nhãn kim đồng là hổ Thái Cổ Thiên Ma, nó có một sức mạnh vô cùng khủng bố."
"Nghe nói ở thời kỳ Thái cổ, nó có thể dùng một vuốt đập nát bầu trời. Thậm chí, tộc Chân Long cùng với tộc Phượng Hoàng Ngũ Sắc cũng là đồ ăn của hổ Thái Cổ Thiên Ma." Tần Thiên nhớ lại nói.
Trong lúc Tần Thiên nhớ lại thì con hổ kia đã nhổm dậy lắc lắc toàn thân rồi bò tới bên cạnh Tần Thiên cọ hắn vô cùng thân thiết.
"Tên nhóc này không phải đã coi ta như đồng loại của nó rồi chứ?" Tần Thiên dở khóc dở cười.
"Nếu con hổ mẹ kia đã chết thì hay là ta nuôi nó vậy. Nếu như nó thực sự thức tỉnh huyết mạch thủy tổ thì trong tương lai sẽ là một trợ lực vô cùng mạnh mẽ của ta." Tần Thiên bế hổ con đứng dậy nói.
Hành trình một chuyến tới dãy núi Lạc Hà của Tần Thiên thu hoạch khá lớn.
Không chỉ đánh thức được hỗn độn thần châu mà còn lấy được một con yêu thú có tiềm lực cực lớn, tuyệt đối là đáng giá.
"Tính thử thì mấy ngày nữa là khảo hạch tông môn rồi. Nên trở về thôi."
Nói xong Tần Thiên vội vàng quay lại.
Đợi đến lúc về tới phòng chứa củi thì hắn phát hiện Lăng Ngọc không có ở đây.
"Dì Ngọc." Tần Thiên gọi.
Bình thường, Lăng Ngọc cũng không hay ra ngoài, hôm nay không ở đây chắc chắn có gì đó bất thường.
Lúc này nha hoàn Lục La vừa khóc vừa chạy tới nói: "Thiếu gia, phu nhân đã bị người ta bắt tới Chấp pháp điện rồi. Người mau tới đó ngay đi!"
Nghe như vậy sắc mặt Tần Thiên lạnh lẽo: "Ai làm?"
"Là...là đại chấp sự Đoạn Lôi." Lục La nói.
Nghe vậy, Tần Thiên nắm chặt hai nắm đấm phát ra âm thanh kẽo kẹt, lạnh lùng nói: "Dám đụng vào dì Ngọc, hôm nay ta sẽ khiến bọn chúng phải trả cái giá thật đắt!"