Trong địa lao chỉ có hai tên thủ vệ trông coi Lăng Ngọc, chắc là do Lăng Ngọc không biết võ nên không cần quá nhiều người coi giữ.
"Nhan sắc nàng ta cũng được đấy, chỉ đáng tiếc lại sắp hương tiêu ngọc vẫn rồi. Ngươi ra bên ngoài canh cửa đi, đợi ta làm xong việc thì sẽ đổi cho ngươi." Một tên thủ vệ trong đó nói.
Có điều ngay khi bọn họ định giở trò đồi bại với Lăng Ngọc thì Tần Thiên đã xông vào.
"Ngươi là tên nào? Lại dám xông vào địa lao?" Tên thủ vệ ở địa lao bị quấy rầy chuyện tốt, phẫn nộ quát lên.
"Người sẽ giết chết ngươi!" Tần Thiên thẳng tay đấm ra một quyền giết chết tên thủ vệ dưới địa lao kia.
Tên còn lại thấy như vậy sợ tới mức vội vàng bỏ chạy.
Đáng tiếc hắn không thể nhanh bằng Tần Thiên được.
Sau khi đuổi theo được một lúc thì Tần Thiên cũng đã giết chết được tên còn lại.
Hai tên thủ vệ dưới địa lao này thực lực cũng không mạnh nên Tần Thiên có thể giải quyết rất thoải mái.
Ngay sau đó, Tần Thiên lục tìm trên người bọn họ được cái chìa khóa để mở gông xiềng cho Lăng Ngọc.
"Ngươi là ai?" Lăng Ngọc hoảng sợ hỏi.
Tần Thiên hiện tại đang dịch dung thành một ông già hơn năm mươi tuổi nên nàng đương nhiên không nhận ra được.
"Dì Ngọc, ta tới cứu người. Người đừng lên tiếng." Tần Thiên nói.
Giọng nói của Tần Thiên đương nhiên nàng vẫn có thể nhận ra. Lăng Ngọc thấy vậy cực kì đau lòng hỏi: "Tiểu Thiên, con bị làm sao vậy? Sao lại biến thành bộ dạng như thế này?"
Tần Thiên hiểu ra Lăng Ngọc đã hiểu lầm nên nói: "Dì Ngọc, hiện tại ta không có thời gian để giải thích mấy chuyện này. Người mau đi theo con nếu không bị phát hiện thì cả hai chúng ta đều không chạy thoát được."
Sau khi mở gông xiềng, Tần Thiên đưa cho nàng một viên đan dược để nàng khôi phục lại sức khỏe.
Sau đó Tần Thiên cởi quần áo của hai tên thủ vệ địa lao ra để hắn và Lăng Ngọc mặc lên. Hai người tranh thủ nhân lúc trời còn tối chạy về hướng cửa lớn Phi Ưng tông.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa không bao lâu thì xuất hiện một tiếng quát lớn.
"Kẻ nào? Dám lén lút ở đây, đứng lại cho ta!"
Ngay sau đó Tần Thiên nghe được tiếng bước chân chạy về phía bên này.
Tần Thiên không nói nhiều cõng Lăng Ngọc lên chạy như bay.
Hiện tại lực lượng thân thể của hắn cực kỳ mạnh mẽ, Lăng Ngọc lại rất nhẹ nên dù có cõng nàng trên người cũng không có gánh nặng gì.
Tần Thiên bước đi như bay, nhưng tiếng chân và giọng nói phía sau cũng theo đuôi không dứt.
"Nghe giọng nói thì chắc không phải là Mục Chấn Thiên, vậy sẽ là kẻ nào đây?" Tần Thiên phiền não tự hỏi.
Sau khi Tần Thiên thi triển ra Tuyệt ảnh thiên huyễn thuật thì cho dù là một cường giả võ sư cũng khó có thể đuổi theo hắn.
Còn người phía đuổi đằng sau khi phát hiện mình không đuổi kịp được thì từ trong tay áo của hắn ta bay ra một mũi lao phóng về phía Tần Thiên.
"Viu."
Đang chạy trốn thì bỗng nhiên Lăng Ngọc phun ra một ngụm máu tươi chảy khắp người Tần Thiên.
Tần Thiên chỉ cảm thấy sau lưng chợt nóng lên, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt của Lăng Ngọc lúc này vô cùng tái nhợt.
Ngay lập tức hắn phát hiện phía sau lưng Lăng Ngọc có cắm một mũi lao, hẳn là đã đâm trúng vào chỗ nguy hiểm trên người.
"Dì Ngọc!" Tần Thiên vội lấy ra một viên đan dược cầm máu để cứu tính mạng của Lăng Ngọc.
Chỉ đáng tiếc rằng vốn dĩ khi còn trong địa lao nàng đã chỉ còn sót một hơi tàn, thêm việc vừa mới chạy trốn kịch liệt lại còn trúng phải một mũi lao nên sinh cơ trong cơ thể nàng hầu như đã không còn gì.
Tần Thiên mặc dù đã dừng lại nhưng tên kia vẫn còn đuổi theo.
Hắn nhanh chóng đuổi tới chỗ cách Tần Thiên không xa.
Lúc này bọn họ đã chạy đến nơi cách Phi Ưng tông hơn mười dặm.
"Nếu ta đoán không sai, chắc ngươi là Tần Thiên đúng không! Đừng nghĩ cách cứu nàng ta nữa, vô dụng thôi. Trên mũi lao đó có bôi kịch độc. Mà kịch độc đó do chính sư tôn của ta tự mình chế luyện, cũng chỉ có mình sư tôn ta mới có thuốc giả." Kẻ đó lạnh lùng nói.
Đúng như lời hắn nói, hơi thở của Lăng Ngọc bây giờ càng ngày càng yếu.
"Ngươi tên là gì?" Tần Thiên lại cõng Lăng Ngọc lên hỏi.
"Ngươi ghi nhớ cho kỹ, ta tên là Mục Thanh Dương, là một nhân tài kiệt xuất của lớp trẻ Mục gia, là nội môn đệ tử của Kim Vũ tông!" Tên đó nói một cách cực kỳ ngạo nghễ.
Tần Thiên gật đầu nói: "Ta đã nhớ kỹ tên của ngươi rồi. Ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, trong vòng nửa năm, ta nhất định sẽ lấy đi tính mạng của ngươi. Mà trong vòng một năm Mục gia các ngươi cũng sẽ hoàn toàn biến mất!"