"Tô Thanh Nghiên, tại sao ngươi lại muốn giết ta?"
Tần Thiên hét lên một tiếng đầy đau đớn, khuôn mặt hắn vặn vẹo bật tỉnh dậy từ trên giường, trên trán hắn lúc này toàn mồ hôi.
Hắn lau đi mồ hôi trên mặt, lẩm bẩm nói: "Thì ra chỉ là mơ."
Tiếp đó, Tần Thiên cảm giác được toàn bộ sức mạnh của bản thân đã hoàn toàn biến mất, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn cuối cùng phát hiện ra đây hoàn toàn không phải một giấc mơ.
"Ta đã sống lại rồi?" Qua một hồi lâu, Tần Thiên mới chấp nhận sự thật này.
Tần Thiên vốn dĩ là một vị cường giả đỉnh cấp của đại lục Nguyên Linh, cũng là vị võ đế cuối cùng trên mảnh đại lục này.
Có điều, vào lúc Tần Thiên muốn đột phá cảnh giới Tiên nhân thì lại gặp phải sự ám sát đến từ người con gái mà hắn ta yêu nhất, cuối cùng làm cho hắn ta ôm nỗi hận mà ngã xuống.
Nếu là kẻ thù khác đánh lén thì chắc Tần Thiên cũng không uất hận đến như thế.
Thế nhưng người ấy là lại người con cái mà hắn ta yêu nhất.
Năm đó, Tần Thiên cứu nàng từ trong tuyệt cảnh, một tay hắn ta chỉ dạy cho nàng từng bước trở thành một cường giả tuyệt thế.
Nếu so sánh với Tần Thiên thì Tô Thanh Nghiên cũng chỉ kém một chút.
Ở đại lục Nguyên Linh này, thực lực của nàng cũng chỉ dưới một người là Tần Thiên.
Hai người họ được người đời ca tụng là một đôi thần tiên quyến lữ.
Nhưng cũng chính là người con gái sớm chiều bầu bạn bên cạnh này lại là người đích thân hủy đi tu vi mấy trăm năm của Tần Thiên, cũng đích thân tiễn hắn xuống hoàng tuyền.
"Ta không can tâm!"
"Nếu ta đã được sống lại thêm một lần, nhất định sẽ khiến người phụ nữ tâm địa rắn rết như ngươi phải trả giá!"
"Tuy năm đó đột phá cảnh giới Tiên nhân thất bại, nhưng lần này ta nhất định phải thành công!" Hai mắt Tần Thiên đỏ au, hắn nhỏ giọng nói.
Đúng lúc này, cửa phòng của Tần Thiên bị đẩy ra, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi bước vào.
Người phụ nữ này là di nương của Tần Thiên, tên là Lăng Ngọc.
"Tiểu Thiên, con không sao chứ?" Sau khi Lăng Ngọc bước vào đã cất tiếng hỏi thăm.
Trên thực tế, Tiểu Thiên trong miệng của nàng đã bị người ta đánh chết từ hai ngày trước.
Nếu không, Tần Thiên cũng không có cách nào sống lại trên thân thể này.
Trùng hợp là nguyên chủ của thân thể này cũng tên là Tần Thiên.
Lúc Tần Thiên 3 tuổi thì mẫu thân của hắn bỏ đi bặt vô âm tín, vì thế trước đến nay vẫn là di nương nuôi hắn lớn lên.
Hơn nữa trong trí nhớ của Tần Thiên, di nương của hắn đối xử với hắn cực kỳ tốt, có đồ gì ngon đều để lại phần cho Tần Thiên.
Mấy năm nay ngân lượng mà nàng tích góp từng tí một đều để dành hết cho Tần Thiên mua linh dịch cường thân. Đáng tiếc là thể chất của Tần Thiên quá yếu nên đến tận bây giờ hắn vẫn không thể thức tỉnh được lực lượng huyết mạch, tu luyện võ đạo.
Tần Thiên vốn dĩ là con trai của tông chủ Phi Ưng tông, bởi vì hắn mãi không thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch nên hắn dần dần bị tông chủ Phi Ưng tông đối xử lạnh nhạt.
Hắn không lấy được tài nguyên để tu luyện, cũng không có ai chỉ dạy, đến tận 15 tuổi rồi cũng chưa thể bước chân vào con đường võ đạo.
Hai ngày trước, hắn đắc tội Tam công cử Tần Xuyên, bị thủ hạ của Tần Xuyên đánh chết.
Mặc dù như thế, Tần Xuyên cũng không bị xử phạt bởi vì mẫu thân của Thân Xuyên chính là tông chủ phu nhân.
Tông chủ Tần Ưng bế quan nên mọi việc lớn nhỏ trong tông về cơ bản đều do tông chủ phu nhân quản lý.
Vì vậy chuyện Tần Thiên bị đánh chết cũng không được coi ra gì.
"Xem ra nguyên chủ cũng là một người số khổ."
"Yên tâm đi, nếu ta đã nhận lấy nhân quả của người thì nhất định sẽ báo thù thay ngươi!" Tần Thiên tự nhủ trong lòng.
Hắn vừa nói xong câu này thì ngay lập tức cảm nhận được luồng chấp niệm trong thân thể này tan thành mây khói.
Sau khi nắm giữ hoàn toàn thân thể này, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ trông yếu đuối trước mặt: "Dì Ngọc, con không có việc gì."
Một đời trước của Tần Thiên từ nhỏ đã là một cô nhi, không có cơ hội được cảm nhận tình thân. Vậy thì bây giờ hắn sẽ coi người phụ nữ trước mặt thành người thân thực sự của mình.
Vì vậy, khi mở miệng gọi "Dì Ngọc" hắn cũng gọi rất thuận miệng.
"Không có việc gì là tốt rồi, ta mới hầm một bát canh thịt, con tranh thủ ăn nhân lúc còn nóng đi, bồi bổ sức khỏe." Lăng Ngọc nói.
Tần Thiên gật đầu, nhưng đúng lúc hắn vừa định bước xuống giường thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng hô hoán lớn.
"Lục công tử đang nghỉ ngơi, các người không được làm phiền." Giọng nói của nha hoàn Lục La truyền tới, mang theo một tia hoảng sợ.
Tần Thiên là đứa thứ sáu trong nhà nên bọn hạ nhân đều gọi hắn là Lục công tử.
"Lục công tử cái chó gì! Trong mắt ông đây chỉ có Tam công tử Tần Xuyên! Một đứa nha hoàn như ngươi cũng dám chặn đường ta, muốn tìm chết à!" Đại chấp sự của Phi Ưng Tông, Đoạn Lôi dùng một chân đá Lục La ngã sõng soài ra đất. Sau đó hắn ta xông thẳng vào phòng.
Tên Đoạn Lôi này là do một tay tông chủ phu nhân đề bạt lên, là tên chó săn trung thành của nàng ta.
Hôm nay hắn ta đến Thanh Phong các làm loạn khẳng định là đã được tông chủ phu nhân cho phép.
"Đoạn chấp sự, muộn thế này rồi ngài tới đây có việc gì vậy?" Lăng Ngọc miễn cưỡng nở một nụ cười hỏi.
Thế nhưng Đoạn Lôi căn bản không thèm để ý đến Lăng Ngọc.
Hắn ta nhìn Tần Thiên mỉa mai: "Ây dô, nhìn không ra mạng của Lục công tử cũng lớn đấy! Bị đánh thành như vậy mà còn chưa chết cơ à!"
Ngày đó Đoạn Lôi cũng có một chân trong số những người đánh Tần Thiên,.
Hồi tưởng lại ký ức ngày hôm đó, ánh mắt Tần Thiên nhìn Đoạn Lôi xuất hiện một tia hàn ý.
"Cút!" Tần Thiên thản nhiên phun ra một chữ, đối với loại người chuyên đi nịnh bợ này, hắn căn bản lười nói những lời vô nghĩa.
Sau khi bị đuổi thẳng mặt như vậy, vẻ mặt Đoạn Lôi biến dạng, có điều lần này hắn ta không hề nổi giận mà nói: "Thanh Phong Các bây giờ đã đổi chủ rồi, trong đêm nay các ngươi phải chuyển ra ngoài ngay!"
"Ngươi lấy đâu ra cái quyền bắt ta chuyển ra ngoài?" Tần Thiên hỏi.
"Hừ, tông chủ phu nhân đã lên tiếng, người phụ nữ này ăn trộm tài sản của tông môn, chỉ bắt các người chuyển ra khỏi Thanh Phong Các chứ không đuổi mấy người ra khỏi Phi Ưng tông đã là may mắn cho các người rồi." Đoạn Lôi vênh mặt trả lời.
Đây rõ ràng là vu oan giá họa, bình thường Lăng Ngọc như thế nào mọi người đều biết, làm sao có thể làm ra việc như ăn trộm được.
Nhưng Lăng Ngọc cũng không làm gì được chỉ có thể năn nỉ: "Đoạn chấp sự, mong ngài thư thả cho mấy hôm, thân thể của Tiểu Thiên còn chưa khỏe lại, đợi chừng nào Tiểu Thiên khỏe lại chúng ta sẽ chuyển đi.
"Hừ, loại phế vật giống như hắn, ở lại Phi Ưng tông chỉ lãng phí tài nguyên của tông mà thôi. Nếu không phải tông chủ phu nhân khoan dung độ lượng, ông đây đã đuổi thẳng mấy người đi rồi." Đoạn Lôi nói với vẻ mặt khinh thường.
Một tên chấp sự của tông môn như hắn dám sỉ nhục Tần Thiên như vậy, đương nhiên là do có tông chủ phu nhân làm chỗ dựa cho hắn.
Mà lời khẩn cầu của Lăng Ngọc căn bản không có tác dụng, Tần Thiên và Lăng Ngọc cuối cùng vẫn phải chuyển đến phòng chứa củi.
"Tiểu Thiên, đều do di nương vô dụng, khiến con phải chịu khổ rồi." Lăng Ngọc nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Thiên, nói một cách đầy đau lòng.
"Dì Ngọc, người yên tâm, con nhất định sẽ trở thành võ tu, ngày càng trở nên mạnh mẽ đến khi không còn ai dám bắt nạt chúng ta nữa." Ánh mắt Tần Thiên kiên định nói ra câu này.
Nửa đêm, gió thổi xào xạc, Tần Thiên ngồi trong phòng suy nghĩ về kế hoạch sắp tới.
Nếu như không thể trở nên mạnh mẽ sẽ luôn bị người dẫm nát dưới chân, sống không hề có tôn nghiêm.
"Cái thân thể này yếu đuối quá, chẳng trách không thể thức tỉnh được lực lượng huyết mạch."
"Có điều công pháp đỉnh cấp năm đó ta tu luyện vẫn còn đang trong kí ức của ta, cho dù có mất đi sức mạnh thì vẫn có thể luyện lại một lần nữa.”
Công pháp năm đó Tần Thiên tu luyện có tên là "Tu La bá thể quyết", hắn đã dựa vào bộ công pháp này đạt được thành tựu võ đế.
Hiện tại hắn luyện lại một lần nữa, thì phải nhân lúc thời kỳ thiếu niên tạo ra căn cơ thật vững chắc, sau này mới có thể đột phá cảnh giới Tiên nhân.