• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đa tạ lão tiền bối đã ra tay cứu giúp." Vương Mẫn Nhược mới vừa được cứu vô cùng cảm kích nói.

Nàng vẫn còn là tấm thân xử nữ, nếu như bị mấy tên lưu manh kia làm nhục thì còn đau khổ hơn cả cái chết.

"Lão tiền bối? Ngươi mau xem xem ta là ai?" Tần Thiên kéo lớp ngụy trang xuống trở về bộ mặt vốn có của mình.

"Tần Thiên ca!!!"

Vừa nhìn thấy được gương mặt này, nước mắt của Vương Mẫn Nhược không tự chủ được mà rơi ra.

Sau khi trải qua cơn khiếp sợ, nàng lao thẳng vào trong lòng của Tần Thiên rồi khóc lớn lên.

Tần Thiên ôm lấy thân thể mềm mại của nàng nhưng không dám quấy rầy mà để nàng mặc sức khóc ra. Chỉ có như thế nàng mới có thể giải phóng hết những cảm xúc tiêu cực của chính mình ra ngoài.


Ước chừng qua một lúc lâu nàng mới rời khỏi lồng ngực của Tần Thiên.

Lúc này, trước ngực của Tần Thiên đã bị nước mắt của Vương Mẫn Nhược làm ướt một mảng lớn.

"Tần Thiên ca, thực xin lỗi, mấy ngày nay của ta trải qua rất tồi tệ nên mới thất lễ như vậy." Vương Mẫn Nhược lau đi nước mắt, đôi mắt to tròn xinh đẹp lúc này đỏ hết cả lên vì mới khóc xong.

"Ta có thể hiểu được." Tần Thiên an ủi nói.

"Ngươi có thể thoát khỏi sự lùng bắt của Mục gia đã là rất may mắn rồi. Bất kể như thế nào cũng đừng tìm đến cái chết."

Vương Mẫn Nhược gật đầu trả lời: "Lúc ấy mấy người của Mục gia đều đang lùng bắt ngươi nên ta mới có thể may mắn chạy thoát."

"Nhưng mà...nhưng mà, ông nội của ta, đã bị giết rồi..."

Nói đến đây, Vương Mẫn Nhược lại khóc nấc lên.



Nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng Bát trưởng lão, bây giờ Bát trưởng lão đã mất, còn nàng cũng mất đi chỗ dựa.

Giờ phút này nội tâm của nàng vừa bàng hoàng vừa bất lực, nàng căn bản không biết được tiếp sau đây phải làm cái gì nữa.

"Ngươi yên tâm, mối thù này ta sẽ khiến Mục gia nợ máu phải trả bằng máu!"

"Tiếp theo, ta chuẩn bị tìm đến võ phủ Thương Viêm, ngươi đi cùng với ta đi." Tần Thiên nói.

Hai người bọn họ từ nhỏ mối quan hệ đã không tồi. Hơn nữa tính cách của Vương Mẫn Nhược cũng rất tốt nên Tần Thiên cũng muốn dẫn nàng đi theo.

"Tần Thiên ca, ta nghe theo ngươi hết, ta cũng muốn báo thù cho ông nội!" Vương Mẫn Nhược nói.

"Ừ." Tần Thiên gật đầu, sau đó hắn dùng dịch dung thuật tạo ra hai khuôn mặt khác cho chính mình cùng với Vương Mẫn Nhược để ngụy trang.

Làm như vậy để tránh cho trên đường đi bị truy binh của Mục gia nhận ra.

" Tần Thiên ca, ngươi học dịch dung thuật từ khi nào thế?" Vương Mẫn Nhược cực kỳ tò mò hỏi.

Bây giờ nàng cảm thấy Tần Thiên vô cùng thần bí, có rất nhiều chuyện mà nàng đều không biết.

Tần Thiên chỉ cười cười không giải thích gì thêm.

Dọc trên đường đi, hai người tuy rằng gặp một ít phiền toái nhưng cuối cùng cũng đã thuận lợi tới được võ phủ Thương Viêm.

Võ phủ Thương Viêm tọa lạc ở bên trong Hoàng thành, diện tích của nó cực kỳ rộng lớn, từ xa nhìn lại vô cùng uy vũ khí thế.

"Đây là võ phủ Thương Viêm sao? So với Phi Ưng tông còn lớn hơn rất nhiều." Vương Mẫn Nhược kinh ngạc nói.

"Đâu chỉ lớn hơn nhiều, thực lực của võ phủ Thương Viêm cũng là thứ mà Phi Ưng tông không thể nào so sánh được." Tần Thiên nói.

Tiếp đó, hai người đến trước cửa lớn của võ phủ Thương Viêm.



"Hiện tại không phải thời điểm võ phủ chiêu sinh, các người đợi nửa năm sau hãy quay lại." Hộ vệ trước cửa vừa nói vừa giơ tay ngăn cản hai người bọn họ ở ngoài cửa.

Thấy thế, Tần Thiên nói: "Ta muốn tìm Vu Xuân Thu."

Người này chính là người mà Tần Ưng dặn Tần Thiên tìm đến để nương nhờ.

"Cái gì? Ngươi muốn tìm Vu hộ pháp? Vu hộ pháp cũng không phải là người ngươi muốn gặp là có thể gặp được." Hộ vệ dáng người cao to mở to hai mắt nói.

"Hắn là người quen của cha ta." Tần Thiên nói.

Lúc này, một gã hộ vệ trông béo lùn nói: "Hừ, đầu năm nay mấy người vì muốn vào được võ phủ Thương Viêm đúng là lời nói dối nào cũng có thể nói ra."

"Nếu các người quen biết Vu hộ pháp,ta đây còn quen cả phủ chủ đại nhân nữa kìa!"

Hiển nhiên hai tên hộ vệ này cũng không hề tin tưởng lời nói của Tần Thiên.

"Tần Thiên ca, hiện tại phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta cứ rời đi trước đi." Vương Mẫn Nhược đứng ở bên cạnh nói.

Có điều đúng lúc Tần Thiên còn đang trầm ngâm suy nghĩ, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi tới, bên cạnh hắn còn có một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi.

"Có việc gì xảy ra thế?" Người đàn ông trung niên kia hỏi.


Sau khi nhìn thấy người này, hai tên hộ vệ lập tức trở nên cực kỳ cung kính. Tên hộ vệ béo lùn kia vội vàng nói: "Vu hộ pháp, tên tiểu tử này nói phụ thân của hắn có quen biết ngài, là người quen của ngài. Ta thấy hắn giống như một tên lừa đảo nên đang muốn đuổi hắn đi."


Tần Thiên thấy tình cảnh này thì đoán được người trước mặt này chắc hẳn là Vu Xuân Thu.


Hắn lập tức lấy ra bức huyết thư mà Tần Ưng đã viết đưa cho người đàn ông trung niên kia.


Sau khi nhận được bức huyết thư đồng thời nhìn thấy hai chữ "Tần Ưng" trên đó, vẻ mặt của người đàn ông ấy nhất thời chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK