Kiều Lệ thẳng tay đóng cửa, Giang Tuấn còn nghe được tiếng khóa trái. Hắn nhếch môi cười, chậm rãi đồ hoạ lại nét mặt của cô gái không biết thức thời kia sau ba lần gặp mặt. Lẳng lơ mời gọi, khép nép nhu mì và thẳng thừng lộ rõ lòng tham. Cả ba lần, cô ta đều mang ba nét khinh suất khác nhau, vở diễn của cô ta đúng và muôn màu muôn vẻ.
Hừ… Muốn lợi dụng Giang Tuấn này để thoát khỏi cảnh bần hàn, để xem cô có rửa được lớp bùn tanh ở dưới chân mình không đã.
– Giám đốc… Anh…
Tư Mỹ ôm túi đồ mới mua ở cửa hàng tiện lợi đứng như trời trồng cách Giang Tuấn chừng ba sải tay. Cô tưởng mình nhìn lầm, kiểu người cao ngạo như hắn ta làm sao có thể tới nơi rách nát này được chứ?
Giang Tuấn không để ý đến Tư Mỹ, thẳng lưng, dời gót giày rời đi, đợi hắn vừa khuất đoạn nối cầu thang, Tư Mỹ ngay lập tức đập cửa. Việc đầu tiên sau khi xông vào phòng là xoay người Kiều Lệ ngó trước ngó sau, khuôn mặt trịnh trọng, vô cùng lo lắng.
– Giám đốc Giang tới đây tìm em sao? Anh ta có làm gì em không? Có uy hiếp em không?
Kiều Lệ bị Tư Mỹ chất vấn một hồi, dặn dò đủ thứ, nào là phải tránh xa giới nhà giàu, rồi đừng gây chuyện với họ. Cô chỉ ngồi im không lên tiếng, sự lo lắng của chị ấy, cô đành nhẫn tâm phụ bỏ rồi.
…
Ba ngày sau Diệp Vạn Thu gọi điện tới lần nữa để thông báo nhà họ Giang đã đồng ý chuyện hôn sự, lễ cưới sẽ diễn ra vào ngày 25 tới. Kiều Lệ không quá bất ngờ nhưng vẫn thắc mắc, Giang Tuấn dễ dàng chấp nhận như vậy sao?
Sắp đến ngày diễn ra hôn lễ, Giang gia không một ai đến tìm Kiều Lệ để bàn chuyện, cô cũng không để ý, chỉ cần cô trót lọt vào ngôi nhà đó làm mợ hai, thì những chuyện khác đều không quan trọng.
Ngày 25 diễn ra lễ cưới, sáng ngày 24 Giang Tuấn mới đến tìm Kiều Lệ để làm thủ tục đăng ký kết hôn. Hắn ngồi trên chiếc ô tô màu đen sáng loáng, dáng vẻ anh tuấn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt còn lạnh lẽo hơn gió rét cuối năm.
Kiều Lệ ngồi vào xe, trên tay không có gì ngoài giấy tờ tùy thân, đến một chiếc túi xách cũng chẳng có để đeo.
Giang Tuấn mở mắt liếc nhìn người con gái bên cạnh một cái, mày tằm cau lại, giễu cợt:
– Cô phải nghèo đến mức nào mà không có nổi một bộ quần áo tử tế để mặc vậy? Sao không dùng chiêu lạc mềm buộc chặt để quyến rũ đàn ông, như cái cách cô đã làm với tôi để họ mua cho vài bộ cánh đắt tiền. Đừng ở trước mặt tôi tỏ vẻ thanh thuần, tôi nhiều tuổi hơn cô đấy.
Giọng điệu khinh bỉ thế này Kiều Lệ đã được nghe từ lúc hiểu được không có tiền đồng nghĩa với nhịn cơm và cúi đầu nghe mắng chửi, nên cô không hề khó chịu, chỉ xem như tiếng muỗi vo ve bên tai, cũng lười phản bác.
Giang Tuấn bị thái độ dửng dưng của Kiều Lệ chọc giận. Cô ta đang ra vẻ thanh cao sao? Hay muốn tạo ấn tượng với hắn?
– Tôi đang nói với cô đấy, nghe không hiểu à?
Bàn tay thon dài sạch đẹp của Giang Tuấn vươn tới nắm lấy chiếc cằm nhỏ của Kiều Lệ, hắn hơi dùng sức, bắt cô phải trả lời mình, muốn thấy dáng vẻ lẳng lơ mời gọi như lần đầu tiên cô va vào hắn.
Chiếc xe đã bắt đầu di chuyển, Kiều Lệ nhìn những dãy nhà khuất sau cửa kính bên phía chỗ ngồi của Giang Tuấn, cô nâng mắt hờ hững, rất lười hưởng ứng cùng hắn.
– Muốn thế nào? Tôi rất nghèo, nên muốn bám vào anh để hái lộc đấy, biểu hiện rõ ràng như vậy, anh còn đòi hỏi gì nữa?
Chiếc cằm mảnh khảnh của Kiều Lệ trong tay Giang Tuấn mềm mại và lành lạnh, nó sạch sẽ đến mức hắn có miết mạnh thêm nữa cũng không dính một chút phấn nào, cũng giống như hắn có giật đứt lớp da của cô ra cũng không thấy được nét mặt thật sự của cô trông sẽ ra sao.
Phản ứng này của cô là không nên có, chí ít cũng phải giống như Diệp Y Sương vui đến không khép miệng lại được khi đi chọn váy cưới cùng hắn, hay giống như mấy cô gái ngoài kia, chỉ cần hắn liếc mắt một cái là đêm về ôm mộng tương tư. Nếu đã tha thiết mong cầu hóa xác, thì phải biết cách làm “người nâng đỡ” được vui lòng chứ, nhưng cô ta lại không như vậy.
Giang Tuấn hất cằm của Kiều Lệ sang một bên, động tác không chút nương tay, da của cô cũng hồng một mảng. Hắn tiếp tục nhắm mắt, ngửa cổ ra sau, giọng trầm mang theo chút uy hiếp:
– Nếu đã ao ước giàu sang đến như vậy, thì tôi sẽ cho cô biết làm ma nhà giàu sẽ là cảm giác như thế nào.
Trong xe có điều hòa nhưng Kiều Lệ vẫn lạnh, không phải vì lời đe dọa đại thiếu gia nhà họ Giang, mà lạnh vì nụ cười của chính mình. Bao nhiêu năm nay cô sống có khác gì một hồn ma, chỉ sợ sau này cô phải kéo hắn làm ma cùng mình.
Quá trình làm thủ tục đăng ký kết hôn được diễn ra nhanh chóng, chụp một tấm ảnh, ký tên, ấn dấu vân tay, thế là hoàn tất. Kiều Lệ còn chẳng thèm mở tờ giấy màu đỏ ra xem, cứ như vậy nhét vào trong túi áo.
Giang Tuấn trông thấy hành động này của cô, đáy mắt càng thâm sâu hơn, ở một nơi nào đó trong suy nghĩ của mình, hắn rất tò mò về cái tuổi mười tám mà người ta gọi là thơ ngây trong sáng, nhưng người con gái ở trước mặt hắn… không giống với những lời hoa mộng ấy.
Cả buổi không ai nói với ai câu nào, hai người tách biệt riêng hai thế giới. Tài xế lái xe về khu trọ của Kiều Lệ, lễ cưới ngày mai sẽ cử hành mấy giờ, ở đâu, Giang Tuấn không hề cho cô biết, cô cũng không hỏi, nếu có thể, không cần diễn ra cũng được.
Chiếc ô tô di chuyển được một đoạn xa thì Giang Tuấn có điện thoại, hắn nghe một hồi, sắc mặt chuyển đổi. Hạ điện thoại xuống, khoé môi bất chợt cong lên quỷ dị.
– Trương tiểu thư giữa đường cướp hôn, làm tân nương thật sự cắt cổ tay tự tử rồi. Tội của cô làm sao rửa sạch được đây?
Mẹ của Diệp Y Sương vừa gọi tới nói cô vì đau buồn mà nghĩ quẩn, chuyện này hắn cũng không bất ngờ cho lắm. Diệp Y Sương đeo bám hắn từ lúc nhỏ đến bây giờ hắn đã hai mươi bảy tuổi vẫn chưa một giây từ bỏ, còn chưa kịp vui mừng vì sẽ được chia nửa cái giường cùng hắn thì đã phải nhường cho người khác, làm sao mà chấp nhận được.
Kiều Lệ thấy hắn bình tĩnh như vậy, có lẽ người đã không sao rồi. Cô không quan tâm tới lời buộc tội của hắn, hơi nhoài người ra trước, bảo tài xế dừng xe.
– Tôi giữa đường cướp hôn, còn anh thì bỏ nương tử chạy theo cô gái khác để chuẩn bị bái đường. Cùng một giuộc với nhau thôi, chê cười ai chứ… Gửi lời hỏi thăm cô ấy giúp tôi, nhắn với cô ấy, đừng giữ người đàn ông của tôi quá lâu, ngày mai anh ấy còn phải làm chú rể.
Kiều Lệ vươn tay, chỉnh lại cổ áo cho Giang Tuấn với một thái độ khiêu khích, mắt phượng xinh đẹp lướt qua đôi giác mạc màu đen trong tròng mắt hắn, môi nhếch lên một cái, lúm đồng tiền bên má trái lộ ra. Cô xoay người bước xuống xe, thẳng tay đóng cửa rồi đi qua vạch kẻ đường, mất hút sau con hẻm.
Người khuất xa rồi Giang Tuấn mới hoàn hồn, trên xe không lưu lại bất kỳ dấu vết nào của cô gái mười tám tuổi xuân mơn mởn, mọi thứ trong lành, sạch sẽ đến mức khiến hắn trở nên cáu gắt. Ở độ tuổi như cô ta, không nên mang một tâm hồn nhàu nát như vậy.