Từ khi quen biết nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Giang Tuấn trông thấy nét mặt ghen tức thành thật của Kiều Lệ, khoảnh khắc này giống như đôi vợ chồng trẻ cãi cọ nhau những chuyện vặt vãnh thường ngày, nhìn sao cũng khiến tâm tình vui vẻ thoải mái. Hắn chống tay ngắm cô một lát, rồi lại tiếp tục trêu đùa:
– Em cũng biết ghen cơ à? Vậy sau này anh phải thường xuyên mang theo vài cô gái bên cạnh, để em trân trọng anh hơn mới được.
Kiều Lệ ngước mắt lên nhìn hắn, hắn kề sát vào mặt cô cười gian manh, cô hừ lạnh quay mặt đi, tỏ vẻ nhàm chán.
– Tùy anh.
Cô bị hắn trêu đến lười phản ứng, mà hắn lại rất thích thú với trò chơi mới này, nhưng rồi cũng là hắn hạ giọng làm hòa trước.
– Không muốn biết cô gái đó là ai sao?
Hơi thở nam tính của Giang Tuấn quanh quẩn bên tai, Kiều Lệ ngẩng đầu, chợt trông thấy cái bóng của cả hai in dài trên tường, cô dừng lại nhìn một chút, rất nhanh đã dời đi nơi khác, hời hợt trả lời:
– Có phải là tình nhân bao nuôi bên ngoài của anh không?
Rõ ràng Giang Tuấn biết cô không thích đùa cùng mình, nhưng vẫn làm như cả hai đang rất vui vẻ. Hắn kéo đùi cô nhích lại gần rồi nằm xuống, vén chiếc áo ngủ lên cao, cắn vào rốn nhỏ của cô một cái, hạ giọng cực thấp.
– Cô ấy là nhân viên của Kim Ngưng, anh không nhắc em cũng chẳng hỏi. Không thấy thương anh thì thôi, còn phũ phàng đem bán chồng mình.
Hắn nói xong, lại thấy có thứ gì hụt hẫng lẫn mất mát trong tim mình, biết rõ nhân duyên chưa đủ vẫn miễn cưỡng đong cho đầy. Hơn hai mươi bảy năm sống trên đời, không ngờ có một ngày hắn lại cảm thấy mình đáng thương đến thế.
Dụi gương mặt tuấn lãng vào bụng vợ mình, hắn thổi vài hơi vào rốn nhỏ của cô rồi nằm yên không nhúc nhích. Kiều Lệ cảm thấy hắn giống như một đứa trẻ, mà đứa trẻ này cũng không phải là quá khó chiều. Cô luồn tay vào tóc hắn nhẹ nhàng vuốt, rất lâu mới lên tiếng hỏi:
– Em thấy cô ba và ba không hòa thuận lắm thì phải?
Hơi thở ấm áp ở da bụng cô lặng đi một vài giây rồi lại tiếp tục thổi mạnh mẽ vào. Giang Tuấn vòng tay ôm lưng cô, trầm ổn trả lời:
– Đúng vậy…
Hắn dừng một chút rồi lại nói tiếp:
– Kiều Lệ, anh từng nói Triệu Gia Viễn là kẻ giết người, em có muốn biết vì sao không?
Bầu không khí lắng đọng trong giây lát, Kiều Lệ không trả lời, hắn cũng chẳng hỏi đáp án của cô ra sao, chỉ kéo cô nằm xuống cùng mình hồi tưởng lại những chuyện xưa cũ.
Chuyện rất lâu về trước, cha ruột của Triệu Gia Viễn là Triệu Tư có mối quan hệ bất chính cùng Giang Ánh, hai người họ không quản luân thường đạo lý qua lại với nhau một thời gian dài. Đến một ngày mẹ của Triệu Gia Viễn biết được chồng ngoại tình, đã tìm đến nhà riêng của Giang Ánh đánh bà ấy đến nỗi phải nhập viện. Bà nội của Giang Tuấn lúc này mới phát hiện đoạn tình cảm trái ngang của con gái và người đàn ông đã có gia đình nên liền tìm cách cắt đứt.
Lúc đó bà đã đến nhà hàng của Triệu Tư tìm gặp ông ta, yêu cầu chấm dứt quan hệ với con gái của bà nhưng chỉ gặp được Triệu Gia Viễn. Khi ấy cậu ta còn rất trẻ, tính tình còn xốc nổi đã sỉ vả nặng lời với bà nội Giang, khiến bà tăng huyết áp ngã quỵ tại chỗ nhưng cậu ta đã không hề đoái hoài tới. Người đi đường thấy thế đã đưa bà nội tới bệnh viện, nhưng rất tiếc là không kịp, bà bị tai biến nằm liệt một chỗ, vài tháng sau thì mất.
Dẫu biết rằng chuyện này Triệu Gia Viễn không hoàn toàn có lỗi, nhưng hắn cũng là một phần nguyên nhân khiến bà nội không thể về đón giao thừa cùng cả nhà, cái Tết năm ấy là cái Tết tồi tệ nhất.
Giang Tuấn kể rất nhiều, hắn không hề giấu diếm cô một điều gì, bởi hắn nghĩ muốn một mối quan hệ được lâu dài thì đôi bên đều phải thành thật. Hắn nghiêng cằm kề vào trán cô, vuốt bờ lưng của cô nhè nhẹ, lời từ tận đáy lòng hắn cũng chia sẻ cùng cô.
– Kiều Lệ, anh nói ra điều này không mong em vì nhà họ Giang mà hận hắn, bởi chuyện này không liên quan đến em, chỉ mong em nghĩ cho anh mà đừng đến gần nơi có hắn. Chuyện cũ của anh và em đừng nhắc lại nữa, nhưng mối quan hệ nào cũng sẽ có một giới hạn, chúng ta đừng vượt qua giới hạn đó có được không? Anh không muốn chúng ta cãi nhau, hiểu lầm nhau vì những chuyện không đáng.
Chẳng biết yêu thương được chia thành mấy loại, và tình cảm của hắn và Kiều Lệ đã ở mức nào. Có lẽ nó chưa đến mức phải sống chết vì nhau, nhưng sẽ vì nhau mà day dứt, nào có ai lỡ yêu một người rồi lại muốn chia cắt. Trước đây hắn chưa từng yêu ai, chỉ mong rằng đã trao con tim cho một người con gái, là sẽ cùng người ấy tính đến chuyện bạc đầu.
Kiều Lệ nép vào ngực Giang Tuấn, nghe những lời không chứa chút gian dối từ hắn thốt ra, cô biết hắn thật sự nghiêm túc trong mối quan hệ này, hắn đối với cô rất tốt, đã nói không tính toán là sẽ không tính toán, là một người đàn ông chính trực quân tử. Nhưng thật tiếc, những thứ hắn mong ở cô, cô điều không thể đáp lại cho hắn.
Mai này cô trở lại Vân Chu đầy nắng gió, mong rằng nơi hoa lệ Nam Châu… hắn sẽ tìm được người nên duyên cầm sắt, sống đến bạc đầu.
******
Sau khi Kiều Lệ từ Tam Quang trở về, Giang Thừa giữ đúng lời hứa cho cô làm quản lý ở Mộc Hoa, Phó Ninh được thăng chức làm phó giám đốc. Tình hình kinh doanh hơn một tháng nay không có gì biến đổi, cho tới một ngày cô nhận được tin, đầu bếp Lý sẽ được chuyển sang khách sạn Kim Ngưng để phục vụ cho đoàn cán bộ cấp cao đến trong vài ngày nữa.
Kiều Lệ ngồi trong phòng nghỉ ở nhà hàng nhìn qua ô cửa sổ. Nam Châu chưa qua mùa hạ nóng đã bắt đầu có mưa, bầu trời vẫn sáng trong nhưng đôi khi mây đen sẽ bất chợt kéo đến. Sau cơn mưa rào buổi trưa hơi nước bốc lên ẩm ướt khó chịu, giống như lòng Kiều Lệ bây giờ, bứt rứt chẳng yên.
Tính tới tính lui cô đã đến Nam Châu được hơn nửa năm, làm vợ người ta cũng không ít ngày, cuối cùng rồi ngày trả thù cũng đã đến. Lần này cũng sẽ như bao lần, trước đêm giao thừa cô sẽ về lại Vân Chu.