Những chùm pháo hoa phía xa xa làm rơi vài vệt màu rực rỡ, thắp lên ánh mắt sáng trong của người đàn ông trước mặt. Kiều Lệ run rẩy đứng nhìn, lại nhớ tới cái đêm định mệnh ấy Trương Hạ vẫy tay gọi cô chạy đến để anh đưa đi xem pháo hoa.
Người anh trai nghèo ấy mặc bên trong nhiều áo mỏng rách, nhường chiếc áo lành lặn nhất để khoác cho em. Anh nói, “đừng để bị lạnh nhé!” Lúc ấy, đôi mắt của anh cũng sáng như vậy, nhưng cô đã chẳng kịp nhìn thật kỹ thêm chút nữa, để rồi sau này, dù có thêm bao nhiêu cái mười năm nữa đi qua… cũng không bao giờ tìm lại được.
Hơn một thập kỷ tứ cố vô thân, nào có ai giống như anh sợ em đói, sợ em lạnh. Giờ xuất hiện một người biết em đang sợ, biết em đang rét run nên dang tay che chở…
Nhưng anh hai ơi!
Đời oan nghiệt quá, anh ấy không nhìn em bằng ánh sáng của anh ấy… anh ấy nhìn em bằng đôi mắt của anh.
Đổ vỡ là gì, có ai lý giải được đổ vỡ là gì?
Có phải là khi ta xây cho mình một bức tường thành thật kiên cố, ẩn nhẫn trong thân phận của một kẻ đi săn, đau không than, chết không sợ. Cho tới một ngày trông thấy một người khiến tim mình đau quằn quại, muốn phá vỡ tường thành để tiến tới nhưng lại sợ màu máu đen ngòm chảy qua kẽ tay. Vậy cho nên, dẫu bức tường kia vẫn còn sừng sững đấy, nhưng thực ra bên trong đã vỡ vụn lâu rồi.
Vì thế, người ở ngay trước mắt mà Kiều Lệ nào dám tiến lên thêm bước nữa, dẫu cho tiếng pháo kinh hoàng kia vẫn hung ác dọa dẫm cô. Mắt cô mở to, đồng tử rung lên kịch liệt, tay chân co quắp lại như sắp tắt thở, cát phủ chân cô lạnh toát, vẻ ngang ngạnh kia mất đi rồi, váy công chúa đã bẩn rồi, hình hài hiện tại thấp hèn đến đáng khinh bỉ.
Một giây…
Hai giây…
Người không vì thương ta mà đến, ta thương người nên làm sao nỡ để người ngã quỵ trước mắt ta.
Giang Tuấn mở rộng thêm áo, cách có một bước chân mà hắn phải chạy vì sợ rằng không kịp. Hắn bao phủ cô trong chiếc áo dày, siết chặt tay để cô an ổn bên trong lồng ngực, cúi thấp đầu điên cuồng hôn lên tóc cô, cố sức dỗ dành đến giọng lạc đi cũng chẳng biết.
– Đừng sợ, đừng sợ… chỉ là pháo hoa thôi mà, chúng ở xa như thế làm sao chạm tới được em. Nhìn xem, bên cạnh em chỉ có anh thôi, sẽ không có gì làm hại em được cả.
Nước mắt Kiều Lệ tuôn lã chã thấm ướt áo Giang Tuấn, cô nuốt nghẹn đắng mấy lần mới có thể thốt thành câu.
– Anh không hiểu, anh mãi mãi cũng không hiểu…
– Đúng đúng… anh không hiểu, anh là kẻ vô tri nên không hiểu, đừng khóc nữa, anh đưa em đi thật xa chỗ này, không để bất cứ thứ gì làm em sợ nữa.
Cởi màu vest đen che đi ánh nhìn của cô gái nhỏ, Giang Tuấn bế cô lên tay, dồn sức vào đôi chân bước thật nhanh trở về biệt thự. Ở xa kia lễ hội chỉ mới bắt đầu sôi động, vệt sáng pháo hoa còn chưa tan hết, ban nhạc rock trình diễn tiết mục mở màn vẫn chưa kết thúc, giọng hát nội lực kia thoáng bên tai.
“Tình yêu là gì? Có đo bằng thời gian và những lần gặp gỡ?
Hay đơn thuần chỉ là khi bắt đầu thấy nhớ… ta đã yêu…”
Từ đại sảnh băng qua những dãy đèn màu sắc, rồi về ngôi biệt thự đang nằm yên trong một góc còn tối đèn. Giang Tuấn mang Kiều Lệ lên phòng, đặt cô lên giường ngủ, từ từ kéo áo ra khỏi mắt cô. Ánh sáng từ đèn lễ hội đằng xa dội vào tấm kính lớn, tạo thành một mảng màu mờ mờ hắt lên gương mặt của hắn khi đang ngắm nhìn cô.
Vuốt vài sợi tóc rơi trước trán cô, hàng mi dài vẫn còn đang run rẩy, hoen mắt vẫn còn đọng sương. Ước muốn che chở trong Giang Tuấn trở nên mãnh liệt nhất, hắn hôn lên chóp mũi cô, môi cong lên một đường đủ đầy mật ngọt.
– Đã an toàn rồi, có cảm kích anh không?
Từ vị trí của Kiều Lệ nhìn lên, không thấu được trong đáy mắt kia có bao nhiêu điểm sáng. Nỗi kinh hoàng qua đi rồi, ấm áp nhỏ nhoi kia vụt mất rồi, cô còn lại gì ngoài thù hận chôn sâu mấy lớp. Dối lừa lương tâm bằng một kế hoạch từ lâu đã chuẩn bị, lại trộn lẫn vào thêm chút thành thật từ tận đáy tim. Kiều Lệ vòng tay ôm cổ Giang Tuấn, ngữ điệu trở nên êm dịu nhẹ nhàng.
– Giang Tuấn, nói em nghe… pháo hoa sau khi tan đi sẽ đọng lại những gì?
Sờ cánh môi đào lạnh của Kiều Lệ, Giang Tuấn cúi xuống cắn nhẹ một cái mới trả lời:
– Khi chúng không còn sặc sỡ nữa thì chỉ còn đọng lại làn khói mỏng manh, sau đó chẳng lưu lại gì nữa cả.
Kiều Lệ không tránh cái hôn đã bắt đầu dồn dập từ hắn, cô giữ yên đầu, tiếp tục hỏi thêm một câu:
– Vậy chúng ta có giống như pháo hoa hay không? Bây giờ thì quấn quýt, ngày mai hay có thể là ngày mai nữa sẽ chẳng còn gì. Cho nên, hay là chúng ta…
– Suỵt…
Giang Tuấn đặt vội ngón tay lên môi cô ngăn cho lời tuyệt tình đừng trọn vẹn, hắn nghiêng đầu nhìn cô, ngực trái rung lên loạn nhịp, dường như máu trong người chảy ngược, khiến hắn chẳng thể suy nghĩ nhiều hơn.
– Kiều Lệ, em đã từng nói sẽ dẫm nát trái tim anh mà, vậy thì chúng ta yêu nhau đi, giống như những đôi vợ chồng khác, không phải là tạm bợ, không phải chỉ là bạn giường. Yêu không chần chừ toan tính, không có nghi ngờ, chỉ đơn thuần là yêu thôi. Nếu em đồng ý, trái tim anh đây sẽ để yên cho em dẫm.
Trong không khí thoáng chút vị ngọt và cả mặn, thật và giả cũng len lỏi bay ngang. Kiều Lệ không trả lời, cô đáp lại hắn một nụ hôn sâu lần đầu trao tự nguyện, hắn cứ ngỡ cô cũng như hắn vì con tim rung động nên không cần đắn đo suy nghĩ. Nhưng đáng buồn thay, câu hỏi mà cô vờ như thắc mắc kia… chính cô đã có sẵn câu trả lời từ trước.
Giữa hắn và cô chính là vệt màu sắc kinh hoàng giống như pháo hoa, sau khi lộng lẫy qua đi sẽ chỉ chừa lại làn khói đen đúa và cuối cùng là kết thúc, là tan biến chẳng còn gì. Nếu như Giang Tuấn không phải là Giang Tuấn, hoặc nếu như hắn mang họ Trần, họ Hạ hay bất kỳ một họ nào khác mà không là họ Giang, thì có lẽ mọi chuyện đã khác…
Sau tất cả, nếu đã chẳng còn thù hận thì thứ còn lại sẽ chỉ là tiếc nuối…