• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm giao thừa cuối năm đường phố đông đúc nhộn nhịp, bóng đèn nhấp nháy nhiều màu sắc được giăng khắp nơi. Cơn gió bấc lành lạnh luồn lách qua những khóm trúc già hai bên đường rồi phả vị rét buốt lên những đôi tình nhân đang tay trong tay, những gia đình nhỏ ngồi quanh nhà văn hoá rôm rả chuyện trò, chờ đến giờ pháo hoa được bắn lên cao. 

Vân Chu là một tỉnh nhỏ ở phía nam, giao thừa những năm trước đường xá thường thưa người vắng lặng, nhưng năm nay ở trung ương cho phép bắn pháo hoa chào mừng năm mới, nên nhà nhà đều nô nức đi xem. 

– Anh hai, chừng nào mới có pháo hoa? 

Kiều Lệ ngồi lọt thỏm dưới chiếc xe đậu hũ nóng, ngước đôi mắt to tròn trong trẻo chăm chú quan sát anh trai đang bận múc nước đường gừng bỏ vào chén đậu hũ, bán cho mấy đứa trẻ cùng trang lứa với Kiều Lệ. 

Trương Hạ dù đang bận rộn cũng không phớt lờ câu hỏi của đứa em gái mới tám tuổi của mình, dù đây đã là lần thứ ba cô bé hỏi. 

– Anh nghe mọi người nói là mười giờ, đợi thêm chút nữa anh dẫn em đi xem nhé. 

Trương Hạ và Trương Kiều Lệ là hai anh em ruột, ông bà Trương mất lúc Kiều Lệ mới ba tuổi do trong lúc đi buôn bị tai nạn giao thông. Nhà họ Trương chỉ còn hai anh em nương tựa lẫn nhau, anh mới mười bảy, em vừa lên tám, cuộc sống khốn khó, lại ngập trong cảnh nợ nần do cha mẹ để lại. Những năm qua Trương Hạ đã phải nghỉ học để bươn chải kiếm tiền trả nợ và lo cho em gái. 

Con đường trải nhựa mới đã thưa người qua lại, tất cả đều đã tập trung hết lên trụ sở văn hóa được xây ở khoảnh đất cao trên kia, để tránh mùa lũ kéo về hằng năm. Kiều Lệ đứng lên nhìn xoong đậu hũ vẫn còn rất nhiều, có lẽ tối nay lại phải ăn đậu hũ trừ cơm rồi. 

– Đây Tiểu Lệ, sang bên kia mua cá viên chiên ăn đi. 

Trương Hạ đưa cho em gái hai đồng tiền nhỏ, từ khi cha mẹ mất hai anh em bữa đói bữa no, chưa ngày nào ăn cơm trọn vẹn hai buổi, so với những đứa trẻ đồng trang lứa, Kiều Lệ vô cùng thiệt thòi nhưng cô bé rất ngoan ngoãn. Có lúc thấy mấy đứa trẻ gần nhà cầm que kem hay viên kẹo chỉ biết đứng nép một góc nhìn, chưa bao giờ vòi vĩnh để được mua. 

Kiều Lệ nhìn những đồng tiền trong tay anh trai rồi liếc nhìn xe cá viên chiên ở gần đó, dẫu rất muốn nếm thử nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. 

Trương Hạ xoa đầu em gái cười tươi, nhẹ nhàng nói:

– Không sao đâu, coi như là quà năm mới anh hai tặng cho Tiểu Lệ nhé. 

Trương Hạ biết em gái sợ mình tốn tiền, vì mỗi ngày chủ nợ đều đến nhà mắng chửi, có lúc Trương Hạ nghĩ cuộc đời quá tàn nhẫn với hai em cậu. Cha mẹ mất sớm đã đành, nhà cửa thì dột nát, nợ nần chồng chất, đến cái áo cái quần cũng là nhờ hàng xóm láng giềng cho để mặc. Từ lúc chào đời đến giờ, Kiều Lệ chưa một lần biết được mùi quần áo mới là như thế nào. 

Kiều Lệ nhìn hai đồng tiền, chần chừ mãi mới cầm lấy, cô bé chạy đến xe cá viên mua một xâu nhỏ, mùi thơm chui tọt vào cánh mũi làm đôi mắt trở nên lấp lánh, hai cái đồng tiền bên má lúng liếng lộ ra sâu hơn. 

Cầm xâu cá viên trên tay, Kiều Lệ đếm được năm viên cả thảy, vậy làm sao chia đều với anh hai đây? 

– Tiểu Lệ, nhanh lên, sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi. 

Trương Hạ đóng nắp xoong đậu hũ, vẫy tay gọi Kiều Lệ, hai mắt anh rất sáng, dù ở khoảng cách xa vẫn thấy ánh lên sự tinh nguyên không vẩn đục. Kiều Lệ lon ton chạy lại gần, mắt vẫn dán lên xâu cá viên ngẫm nghĩ “hay là cho anh hai ba viên.”

– Đừng để lạnh nhé. 

Trương Hạ khoác chiếc áo vải đã sờn vai của mình cho Kiều Lệ, anh cười tươi, vỗ vỗ đầu cô bé hai cái, dặn dò:

– Đi sát vào lưng anh hai nhé, lát nữa anh sẽ cõng em trên vai để em nhìn pháo hoa thật rõ. 

Kiều Lệ nhoẻn miệng cười, gật đầu bước theo anh trai nhưng vừa hạ chân xuống đường thì quai dép bị đứt, khiến cô bé trượt chân ngã phịch xuống bên lề một cái. Kiều Lệ nhăn mặt ngẩng đầu lên thì anh hai đã đi được nửa đoạn đường, pháo hoa đã bắt đầu được bắn, cô bé gấp gáp phủi mông đứng dậy, cầm theo chiếc dép bị đứt đuổi theo. 

“Rầm…”

Đêm lạnh bị âm thanh như xé nát lòng người kia làm cho tê cóng, xâu cá viên trên tay Kiều Lệ rơi xuống đất, chiếc dép bị đứt cũng tuột xuống nằm lăn lóc bên vệ đường. Đôi mắt sáng như sao trời phút chốc ngập đầy nước, gương mặt non nớt của đứa trẻ tám tuổi nhăn lại, cổ họng cứng ngắt thật lâu mới có thể hét lên:

– Anh hai… 

– Anh hai ơi… 

– Anh hai đừng bỏ Tiểu Lệ mà… 

Chiếc xe đạp cũ kỹ và người con trai mới mười bảy tuổi nằm trong gầm của chiếc ô tô đời mới, máu chảy bê bết đầy đường, thấm vào từng kẽ đá li ti và thấm cả lên mấy thớ đậu hũ trắng tinh văng tung tóe khắp nơi. Kiều Lệ chạy đến bên cạnh gào khóc dữ dội, lồng ngực của đứa bé tám tuổi phập phồng như sắp nổ tung. 

Tiếng pháo hoa nổ rợp trời, dội thứ ánh sáng nhiều màu sắc xuống dòng máu đen ngòm của Trương Hạ. Kiều Lệ nằm mọp xuống đường nhựa, với bàn tay nhỏ xíu vào gầm xe mới có thể chạm tới anh trai, giọng nói lạc đi, nức nở: 

– Anh hai ơi, người ta bắn pháo hoa rồi kìa, anh hai cõng em đi xem đi, đừng nằm ở đây mà… 

Khoảnh khắc giao thừa người ta cười cười nói nói, tay khoác tay nhau cầu một năm mới bình an. Riêng Trương Kiều Lệ nằm khóc bên vũng máu của anh trai, nắm tay nhỏ chạm vào phần bắp tay đã bị nghiền nát mà run lên bần bật. 

Vụ va chạm quá mạnh làm tài xế xe ô tô bất tỉnh tại chỗ. Trương Hạ được người dân đưa đi bệnh viện cấp cứu trong tình trạng một bên tay đã nát bét. Kiều Lệ chạy theo bác sĩ đẩy anh trai vào phòng cấp cứu, chỉ năm phút sau họ trở ra đưa một tờ giấy trước mặt Kiều Lệ. 

– Cô bé, em là người nhà của bệnh nhân trong kia đúng không? 

Kiều Lệ run run đứng đó, mặt mày lấm lem nước mắt vội vàng gật đầu. 

– Được rồi, nói cho chị biết, người nằm trong kia và em tên là gì? 

Kiều Lệ tưởng là họ có thể cứu sống được anh trai liền nhanh chóng khai họ tên. 

– Anh trai của em…  tên là Trương Hạ, em… em tên là Trương Kiều Lệ. 

Nữ y tá kia ghi ghi chép chép một hồi rồi đặt tờ giấy A4 chi chít chữ lên ghế chờ, đưa bút cho Kiều Lệ ký tên. 

– Em ký vào đây đi. 

Kiều Lệ năm nay học lớp hai, đã đọc xổi chữ, nhìn những dòng chữ được in trên tờ giấy cô bé có thể biết nội dung trên đó là hiến tặng giác mạc. Đối với một cô bé sống ở vùng nông thôn như Kiều Lệ, sẽ không biết được hiến giác mạc diễn ra như thế nào nhưng cô bé biết được hiến rồi sẽ không thấy đường nữa, mà đã hiến thì anh trai của cô bé đã chết rồi. 

Nước mắt Kiều Lệ rơi lã chã, lắc đầu nguầy nguậy, hét lớn: 

– Không, Tiểu Lệ không ký, Tiểu Lệ muốn gặp anh hai. 

Kiều Lệ khóc dữ dội nhất quyết không chịu phối hợp, y tá ở đó một người ôm cô bé lại, một người kéo tay cô bé đưa vào lọ mực rồi ấn dấu vân tay vào tờ giấy, mặc cho cô bé đang giãy giụa gào khóc. 

Xong việc họ rời đi, Kiều Lệ hốt hoảng chạy theo níu vạt áo trắng của nữ y tá kia van xin. 

– Cô ơi, cô đừng lấy mắt của anh hai mà, đừng lấy mà…

Nữ y tá rũ mắt nhìn Kiều Lệ một cái, nhỏ nhẹ khuyên bảo:

– Anh trai em chết rồi, đây là việc làm tốt, lấy giác mạc của anh trai em gắn cho người khác họ sẽ nhìn thấy đường. Cô bé… đừng ích kỷ như vậy. 

Họ bảo một cô bé vừa mất đi người thân duy nhất trên đời là ích kỷ, họ còn không quan tâm cảm giác của cô bé ra sao, cứ như vậy lấy đi đôi giác mạc quý giá của người anh trai yêu thương cô nhất trên đời. 

Khoảnh khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, người người quây quần bên tổ ấm của mình trao nhau vài câu chúc tụng, vài cái ôm ấm áp. Nhưng ở trong một bệnh viện địa phương, có một cô bé dáng người gầy gò, ngồi ôm xác của anh trai khóc đến nghẹn cổ.

Trương Kiều Lệ lần đầu tiên biết pháo hoa có thể bắn cao tới đâu, mang màu sắc gì, cũng là lần đầu biết được, con người có thể chảy bao nhiêu máu và nó còn trộn lẫn cả màu đen. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang