Di ảnh và tro cốt của bà nội Giang được đặt tại chùa, lúc còn sống bà ăn chay trường, chuyên làm việc thiện, nên di nguyện của bà lúc mất là được nương nhờ nơi cửa Phật, ngày ngày nghe sư thầy gõ mõ tụng kinh.
Lúc Giang Tuấn và Kiều Lệ đến nơi mọi người đã có mặt đông đủ, nhà họ Diệp chỉ thiếu mỗi Châu Tuyết, còn nhà họ Giang thì có thêm một người là cô ba của Giang Tuấn tên Giang Ánh.
Bà ấy lâu nay luôn sống ở nước ngoài, lần này về là để thắp hương cúng giỗ cho mẹ. Tuy đã bước vào độ tuổi trung niên nhưng nhan sắc và cả vóc dáng đều không thua gì những cô gái trẻ. Chỉ có điều, tính cách bà ấy có hơi lập dị, luôn mang kính đen che đi đôi mắt, không muốn tiếp cận với ai, kể cả người anh ruột lâu ngày mới gặp của mình.
Suốt một buổi nghe sư thầy tụng kinh, Kiều Lệ để ý thấy Diệp Y Sương cứ lén lút nhìn cô, gương mặt đó vẫn còn mang nhiều ghen ghét lắm, có lẽ là bị ép buộc mới đến đây.
Cúng bái đã xong, mọi người tập trung ra sân trước xem các kiến trúc mới xây dựng của nhà chùa. Kiều Lệ trông thấy Diệp Vạn Thu còn đang trao đổi gì đó với sư trụ trì, nên giả vờ đi vệ sinh để ở lại gặp riêng ông ta.
Diệp Vạn Thu trở ra nhìn thấy Kiều Lệ, bước chân đột ngột giảm tốc rồi dừng lại trước mặt cô, nét mặt già nua mang đầy vẻ bối rối.
– Kiều Lệ… chuyện mà Y Sương đã làm, chú…
– Kế hoạch cướp giác mạc năm xưa, có phải ông là người chủ mưu hay không?
Kiều Lệ ngồi trên ghế gỗ, giương cao ánh nhìn chất vấn, đối với người đàn ông lớn tuổi trước mặt, nửa phần kính trọng cũng không cho.
Cô bình tĩnh hết mức, còn Diệp Vạn Thu sắc mặt đã đổi, ông ta không lập tức phản bác mà chậm rãi rũ hai mí mắt chảy xệ nhìn cô, mất một lúc mới lên tiếng:
– Những chuyện chú nói với cháu đều là sự thật, tại sao cháu lại hỏi như thế?
– Đêm đó Giang Thừa đã bất tỉnh, cho nên ông ta không thể nào sai ông khiến ông lấy giác mạc của anh trai tôi được. Chính ông mới là kẻ cướp.
Kiều Lệ nâng cao giọng, bao nhiêu gai góc đều thể hiện ra để gây áp lực với người trước mặt. Thế nhưng, sau khi cô nói xong câu này thì Diệp Vạn Thu lại hết sức bình thản, vẻ tiều tụy kia cũng không giống như đang giả vờ.
– Kiều Lệ, là cháu không nhớ rồi. Lúc đó, người tiếp nhận ca chấn thương của anh trai cháu ban đầu không phải là chú, chú là người tiếp nhận ca cấp cứu của Giang Thừa. Khi đó ông ấy chỉ bị choáng nhẹ và rất nhanh đã tỉnh táo lại, sau khi hay tin anh trai của cháu qua đời liền lập tức bàn bạc với chú kế hoạch trao đổi kia, chú lấy mắt, ông ta cho chú đất và tiền. Chú không hề nói dối cháu nửa lời, nếu cháu không tin thì có thể đưa đoạn ghi âm mà chú đã cho cháu thu lần trước để ông ấy nghe thử.
Trong mái đình vắng, nắng hắt vào bàn chân Kiều Lệ, giọng nói ôn tồn nhè nhẹ của Diệp Vạn Thu rơi rớt xuống tai cô. Lời của ông ta nói, để mà tin tưởng thì chắc chắn không thể tin hoàn toàn, mà muốn phản bác thì lại không tìm ra sơ hở.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ai là chủ mưu thì có quan trọng gì, sự thật vẫn là sự thật, Giang Thừa chính là kẻ tông chết Trương Hạ rồi không chịu trách nhiệm, đôi mắt sáng mà con trai ông ta đang nhìn là cướp của anh trai cô, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi. Việc cô cần làm bây giờ là dốc sức lật đổ nhà họ Giang và kẻ tiếp theo bị trừng trị sẽ là Diệp Vạn Thu.
Kiều Lệ đứng lên, ánh mắt sắc bén không dễ dàng tìm thấy ở một cô gái mười tám tuổi chĩa thẳng vào Diệp Vạn Thu, ngữ điệu lạnh lùng hết mức.
– Nhớ kỹ những lời ông vừa nói, nếu có nửa lời gian dối tôi sẽ không để cho ông yên đâu.
Kiều Lệ quay đi, khoảng cách bước chân vô cùng đều đặn, mang theo những thù hận luôn rong ruổi bên mình. Diệp Vạn Thu thẫn thờ trong chốc lát, dường như huyết áp của ông đã tuột xuống mức âm sau cuộc nói chuyện vừa rồi.
– Ba… ba đã lấy cái gì của Kiều Lệ, tại sao từ miệng ba lại có thể nói ra những lời bôi nhọ bác Giang như vậy?
Từ trong góc khuất đi ra, Diệp Nam Thành run cả cơ hàm, mắt trợn tròn không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Anh không đi tham quan xung quanh cùng mọi người mà quay lại tìm ba, nhưng không ngờ lại vô tình nghe và chứng kiến một câu chuyện kinh thiên động địa như thế.
Nhìn thấy nỗi khiếp vía trong mắt con trai, lúc này Diệp Vạn Thu mới bắt đầu run sợ. Đôi mắt lèm kèm tối đen, chút bình tĩnh còn sót lại mất hết chẳng còn gì.
– Nếu không muốn ba chết sớm thì im miệng lại.
…
Kiều Lệ đi ra sân trước tìm Giang Tuấn, đúng lúc trông thấy Giang Ánh ra về, Giang Thừa không có vẻ gì là quyến luyến, cả buổi còn không nói chuyện với nhau câu nào, dường như ông ta không thích cô em gái này cho lắm.
Dưới những tán cây Sa La đang độ nở hoa, Diệp Y Sương đứng cùng ba người nhà họ Giang, cô ta vẫn như cũ đeo bám Giang Tuấn không rời, hắn lạnh nhạt bao nhiêu, cô ta không bỏ cuộc sáp lại gần bấy nhiêu. Kiều Lệ đứng nhìn mà gai cả mắt, cô từ phía trong đi ra, Giang Tuấn trông thấy liền bước tới kéo tay cô đứng bên cạnh mình rồi liếc nhìn Diệp Y Sương, lạnh nhạt lên tiếng:
– Cô Diệp hôm nay tới đây còn có việc gì để làm nữa hay không?
Ông bà Giang vẫn chưa biết chuyện Diệp Y Sương đẩy Kiều Lệ ngã xuống biển ở Tam Quang, vừa nghe Giang Tuấn kể sơ lược xong sắc mặt ai cũng tối sầm lại, chút kiên nhẫn cuối cùng dành cho cô ta cũng mất hết.
Trần Duệ Dung chậc lưỡi ngán ngẩm, quay mặt về hướng chính điện xá xá mấy cái cảm tạ trời đất, vì đã thương xót nhà họ Giang không dính líu đến loại phụ nữ hiểm độc như vậy. Lúc này bà lại thấy, rước Trương Kiều Lệ về nhà cũng giống như tránh được một kiếp nạn.