Khuôn viên Diệp gia rộng lớn, bàn tiệc được bày biện khắp các lối đi, ở giữa là chiếc bánh kem năm tầng đẹp mắt, bên cạnh đầy ắp những món quà giá trị được gói ghém kỹ càng. Khách quý ra vào nườm nượp, tiếng nâng ly, tiếng cười nói, tiếng chúc tụng vang vang, tất cả tạo nên một khung cảnh xa xỉ đến nhức mắt.
Kiều Lệ đứng yên nhìn xung quanh, sự hào nhoáng của nơi này và cô không thể dung hợp, giống như đôi giày đắt tiền ở dưới chân không phải dành riêng cho cô, nên mỗi nhịp bước đều tầm thường và hết sức chênh vênh. Dẫu cho đã cố tạo ra dáng vẻ bình thản nhất để không khác biệt, thì cũng chỉ là gượng gạo mà thôi.
Ông bà Giang và Giang Tuấn đã tụ họp với những con người quyền thế bên kia tay bắt mặt mừng, Kiều Lệ bị tụt lại phía sau không theo kịp, nhưng thay vì sải bước nhanh hơn để đuổi theo họ, cô chọn cách dừng lại. Cố chạy theo thế giới xa hoa phù phiếm kia để nhận lại những ánh mắt dò xét, so sánh địa vị cao – hèn, để được gì? Vô nghĩa.
– Không ngờ lại gặp được cô ở đây, chúng ta đúng là rất có duyên với nhau.
Lại là chất giọng trầm trầm “tình cờ” xuất hiện mỗi khi Kiều Lệ rơi vào trạng thái mông lung, cô ngước mắt lên, trán khẽ nhăn lại khi nhìn thấy Triệu Gia Viễn, sao anh ta cũng có mặt ở đây?
Triệu Gia Viễn diện tây trang đen lịch lãm, tóc vuốt cao gọn gàng, gương mặt tuấn lãng không góc chết, muốn bao nhiêu câu dẫn đều có bấy nhiêu. Nam tử hoàn mỹ khiến biết bao thiên kim điêu đứng ở trước mặt, vậy mà Trương Kiều Lệ lại chẳng chút động tâm, ba lần gặp gỡ cô chỉ có một biểu cảm duy nhất, không niềm nở, cũng không xa lánh.
Triệu Gia Viễn tỏ ra hào hứng, nhưng cô gái xinh đẹp tựa nụ đào chưa đơm sắc này lại vô cùng hờ hững, để không khí cởi mở hơn, anh lần nữa tạo đề tài.
– Cô không thắc mắc tại sao tôi lại có mặt ở đây sao?
Kiều Lệ biết rõ Triệu Gia Viễn muốn tiếp cận mình, chắc hẳn lúc cô đi vào cùng người nhà họ Giang anh ta cũng đã nhìn thấy, vậy thì việc cần làm bây giờ là chỉ cần mềm yếu một chút mà thôi.
Đôi mi cong dài khẽ chớp, hạ ánh nhìn vào một khoảng hoang sơ, ôm cánh tay trần lành lạnh, cố tình kéo giãn khoảng cách với người đối diện.
– Chuyện này có gì mà phải thắc mắc, anh và những người ở đằng kia cùng là tư bản, nơi xa hoa thế này vốn dĩ là nơi anh nên tới không phải sao?
Hai chữ “tư bản” của Kiều Lệ phân rõ rạch ròi hai tầng lớp giữa cô và anh. Triệu Gia Viễn cũng không ngờ cô chính là người được thay thế nên đôi cùng Giang Tuấn, nhưng thái độ và lời nói của cô đã rõ ràng, cô không được đối đãi tốt, mà người nhà họ Giang ở đằng kia còn chẳng hay đã lạc cô lại phía sau. Có lẽ, đây là cơ hội mà ông trời đặc ân dành tặng riêng cho anh.
Triệu Gia Viễn lấy hai ly rượu trên bàn, đưa cho Kiều Lệ một ly, nhún vai tỏ ra bất đắc dĩ.
– Thật ra tôi không thích những nơi náo nhiệt, do Diệp phu nhân là bạn thân của mẹ tôi nên mới tới đưa quà thay bà ấy thôi. Vốn tưởng ngày hôm nay sẽ rất tẻ nhạt, không ngờ lại hái được một nụ hoa thơm mọng như thế này. Kiều Lệ, cô thật sự rất đẹp.
Miệng lưỡi của Triệu Gia Viễn chứa toàn là mật, mới nghe qua tưởng chừng rất ngọt ngào, nhưng bởi vì cùng chung một suy nghĩ nên Kiều Lệ dễ dàng nhận ra hàm ý sâu xa bên trong lời hoa mỹ đó.
Biết cô không được lòng gia đình chồng, nên muốn tạo ấn tượng bằng cách lột bỏ lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài để thu hẹp khoảng cách sang – hèn, sau đó hợp thức hóa cô thành một công cụ giúp anh ta đạt được mục đích.
Nhưng cô không ở đây nhu nhược say trong lời ngụy tạo, cô lọt vào ánh nhìn của Triệu Gia Viễn là để chia nửa suất làm “nhà đầu tư”, mà kiểu đầu tư của cô chính là không bỏ ra hiện kim… mà lợi nhuận vẫn đem về đầy đủ.
Kiều Lệ cong nhẹ khoé môi, lúm đồng tiền lộ sâu một khoảng, nâng ly chambord nhấp một ngụm cho môi thêm đỏ, cho lời thốt ra thêm ngọt, giương cao ánh nhìn đầy nhạt nhòa, thật chậm rãi nhưng vô vàn ý tứ.
– Tôi không phải là hoa, tôi chỉ là một nhành cỏ dại, giữa chúng ta cũng chẳng thân thiết bao nhiêu để anh gọi hai tiếng “Kiều Lệ” ngọt ngào đến thế, lần sau gặp lại anh chỉ cần gọi thẳng họ của tôi là được rồi.
Tưởng chừng như phút giây này đã lắng đọng, người trước mặt hóa châu sa, Triệu Gia Viễn ngơ ngẩn chìm trong mơ hồ, khắp đất Nam Châu này tìm sao được một viên pha lê lấp lánh đến thế. Ngay lúc anh hoàn hồn muốn tiến thêm một bước lôi kéo mỹ nhân trong vòng tay, thì đã có người đoạt mất lời của anh.
– Cô Trương, ông chủ mời cô lên phòng có việc.
Kiều Lệ cúi nhẹ đầu chào Triệu Gia Viễn, rồi đi theo người giúp việc vào trong. Dáng đi ấy đầy miễn cưỡng, làn tóc ấy không chứa hương thơm ngào ngạt say mê lòng người, nhưng lại thật đặc biệt, nó khiến đại thiếu gia nhà họ Triệu chìm đắm không nỡ rời mắt. Cầm lấy ly rượu giai nhân để lại, chọn đúng vị trí môi cô đã đặt, chạm vào nhẹ nhàng rồi uống cạn đáy ly.
Anh lựa cho mình một góc, mãi dõi mắt nhìn theo dù bóng người đã chẳng thấy đâu nữa. Một cô gái có đủ đầy dịu dàng lẫn sự thanh cao hiếm có ấy, nếu không là Giang thiếu phu nhân, thì có thể là viên ngọc của Triệu Gia Viễn này.
“Cảnh đẹp động lòng người” sớm họp rồi vội tan, nhưng khiến người đứng trông từ xa đau tim nhức mắt. Giang Tuấn bóp chặt đế ly rượu cay, cổ họng khô đắng khi cô gái chung giường gần gũi với một gã đàn ông khác.
Ngay khi Triệu Gia Viễn cố tình tiếp cận Kiều Lệ, hắn đã muốn bước tới kéo cô đi, nhưng một thoáng chần chừ khiến đôi chân dừng lại một chỗ. Hắn muốn xem cô sẽ dùng ánh mắt nào, dùng biểu cảm nào để mà đối với người khác, có giận dữ, có trêu đùa giống khi ở cùng hắn hay không?
Và rồi, hắn phải sững lại vài giây khi cô ấy dùng chính cái nâng mi, cái cong môi mà lần đầu đã cố tình gây chú ý với hắn để cho người đàn ông khác thấy. Vậy là trong lòng Trương Kiều Lệ, hắn chẳng có một chút đặc biệt nào, có cảm giác… hắn chỉ là món đồ cô tùy tiện cầm trên tay mà thôi.
…
Kiều Lệ được người giúp việc dẫn vào phòng sách của Diệp Vạn Thu ở tầng hai. Ông ta ngồi bên bàn làm việc nhìn cô, cười hiền từ.
– Cháu ngồi đi, gần đây bên bệnh viện có nhiều việc quá nên chú không có thời gian hỏi thăm cháu, ở bên đó thế nào, có tốt không?
– Quan hệ giữa tôi và giám đốc Diệp thân thiết tới mức nói lời hỏi thăm sao? Tôi gả qua bên đó vì điều gì ngài biết mà, tốt hay không ngài phải rõ chứ.
Kiều Lệ thẳng thừng từ chối câu quan tâm dư thừa không nên có, tỏ rõ thái độ xa cách nên tồn tại giữa hai người. Diệp Vạn Thu cảm thấy hơi xấu hổ vì mình đã quá tham lam được nhanh chóng xóa bỏ lỗi lầm. Ông cười gượng gạo, chuyển sang chuyện khác.
– Thật ra chú gọi cháu lên đây là muốn bàn một chuyện. Lần trước chú có nói với anh chị Giang là sẽ nhận cháu làm con nuôi, chú không có ý định chỉ nói suông mà thật lòng muốn đối với cháu như con cái trong nhà, cũng để cho cháu có thêm chỗ dựa. Nếu cháu đồng ý, thì lát nữa ở phần cảm ơn khách mời tới dự tiệc chú sẽ công bố với toàn thể mọi người, cũng sẽ nhập tên cháu vào hộ khẩu của nhà họ Diệp. Không biết… ý cháu thế nào?