Mục lục
Cám Dỗ Ngoại Tình - Đường Du Nhiên (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Ngọc Thao nhíu mày lại lập tức ấn số điện điện thoại gọi cho Đường Du Nhiên, vẫn như cũ không có ai bắt máy, trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh nhạt của nhân viên trực tổng đài: “Rất xin lỗi, số điện thoại ngài vừa gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau…”

Thời Ngọc Thao  không biết rằng điện thoại của Đường Du Nhiên đã bị tắt máy và ném vào thùng rác sau khi bị những người đó bắt cóc.

Thời Ngọc Thao chưa từ bỏ ý định lại ấn số điện thoại gọi cho Quý Viêm Phong, lần này vẫn không có ai nhận.

Đôi mày nhíu lại của Thời Ngọc Thao lập tức càng nhíu chặt thêm vài phần, trong lòng không nhịn được có chút suy nghĩ bất an, đang yên đang lành sao Quý Viêm Phong đột nhiên không nhận điện thoại của anh vậy?

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì với Đường Du Nhiên, khiến cho Quý Viêm Phong bận không rảnh nhận điện thoại của anh?

Càng miên man suy nghĩ trong lòng càng lo lắng cho Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao càng thêm vội vàng lái xe nhanh hơn đi về phía bệnh viện Đông Giao.

Phía bên kia của bệnh viện hàng đầu của thành phố, trong phòng bệnh đơn yên tĩnh một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ yên lặng.

Là điện thoại của Quý Viêm Phong vang lên.

Quý Viêm Phong đang ngồi bên cạnh giường cùng với Đường Du Nhiên, anh ta lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình điện thoại, khi nhìn thấy chữ hiện thị trên màn hình là Thời Ngọc Thao, đôi mắt không đổi của Quý Viêm Phong trầm xuống, trực tiếp ấn tắt chuông, sau đó lại nhét điện thoại trở lại trong túi, hoàn toàn không có ý định nghe điện thoại.

“Sao không nghe điện thoại?” Đường Du Nhiên nhìn Quý Viêm Phong có chút kỳ lạ.

“Không sao, chỉ là một cuộc điện thoại không quan trọng lắm, không nghe cũng không sao cả.” Quý Viêm Phong trả lời Đường Du Nhiên vẻ mặt không chút thay đổi.

Hiện tại Quý Viêm Phong hận không thể trực tiếp đánh chết tên khốn Thời Ngọc Thao kia một trận, chứ làm gì còn kiên nhẫn mà nghe điện thoại của Thời Ngọc Thao!

Lúc tính mạng của đứa bé Đường Du Nhiên đang mang trong bụng của tên khốn kia bị đe dọa, thì tên khốn Thời Ngọc Thao kia lại ở cùng người phụ nữ khác, chỉ riêng điểm này, Quý Viêm Phong đã không muốn nghe điện thoại của Thời Ngọc Thao!

Đang nói Quý Viêm Phong liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, thấy hiện tại đã hơn 7 giờ tối, nghĩ bữa trưa Đường Du Nhiên ăn được một ít, bữa tối cũng chưa kịp ăn, lúc này chắc chắn là đói bụng, lập tức nhìn về phía Đường Du Nhiên nói: “Hiện tại đã hơn 7 giờ tối, em cũng chưa ăn gì, muốn ăn chút gì không? Nói anh biết, anh đi mua cho em.”

Quý Viêm Phong không nói Đường Du Nhiên cũng quên mất, hiện tại nghe Quý Viêm Phong nhắc tới, Đường Du Nhiên ngược lại cảm thấy có chút đói bụng.

“Tùy tiện mua chút gì đó là được… Thanh đạm một chút là được.”

Quý Viêm Phong nhớ kỹ lời của Đường Du Nhiên nói, sau đó giơ tay thay Đường Du Nhiên kéo chỉnh lại góc chăn nói: “Anh đã dặn dò y tá, nếu có em có chuyện gì thì lập tức ấn chuông gọi, anh sẽ quay lại sớm.”

“Vâng.” Đường Du Nhiên gật đầu với Quý Viêm Phong.

Quý Viêm Phong rời khỏi phòng bệnh, sải bước đi đến trước thang máy ấn nút trong khi đang chờ thang máy, một cái thang máy khác bên cạnh đi lên khi tới tầng này ngừng lại, sau khi một tiếng ting vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra, có hai người bên trong đi ra.

Quý Viêm Phong đứng tại chỗ, chỉ nhìn lướt qua thang máy bên cạnh vừa mở sao đó thu lại ánh mắt, bởi vì thang máy này vẫn còn tiếp tục đi lên trên.

Nhưng Quý Viêm Phong không ngờ rằng, anh ta không để ý nhiều đến những người còn lại trong thang máy, nhưng ngược lại người kia trong thang máy liếc mắt một cái đã nhận ra Quý Viêm Phong.

Người trong thang máy không phải ai khác, chính là Lâm Hiểu Hiểu vừa mới chạy đến bệnh viện bên này để chăm sóc cho An Lâm.

Vẻ ngoài của Quý Viêm Phong đẹp trai dáng người cao lớn, lại có khí chất, cho dù đứng trong biển người mênh mông cũng đều rất dễ nhận ra, chứ chưa nói đến hiện tại chỉ có một mình Quý Viêm Phong đang đứng chờ thang máy.

Lâm Hiểu Hiểu sững sờ khi vừa nhìn thấy Quý Viêm Phong, chỉ cảm thấy anh chàng đẹp trai này nhìn hơi quen, giống như đã gặp qua ở đâu đó, chưa đợi cô ta nhớ ra thì cửa thang máy đã đóng lại lần nữa.

Thang máy chậm rãi đi lên, đến tầng An Lâm đang ở, Lâm Hiểu Hiểu ra khỏi thang máy, cho đến khi Lâm Hiểu Hiểu đi tới cửa phòng bệnh của An Lâm mới đột nhiên nhớ ra anh chàng đẹp trai vừa nhìn thấy ở bên ngoài thang máy kia là ai!

Anh chàng đẹp trai không phải là bạn thanh mai trúc mã tốt của Đường Du Nhiên sao!

Trước kia An Lâm để Lâm Hiểu Hiểu tìm thám tử tư điều tra Đường Du Nhiên, cho nên Lâm Hiểu Hiểu là người đầu tiên nắm được kết quả điều tra của thám tử tư, tất nhiên Lâm Hiểu Hiểu cũng đã xem qua kết quả.

Anh chàng đẹp trai kia hình như tên là Quý Viêm Phong, nhưng tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở khu nội trú của bệnh viện hàng đầu vậy?

Lâm Hiểu Hiểu đang tò mò suy nghĩ trong lòng, cách cánh cửa phòng bệnh phía bên trong đột nhiên liên tục vang lên tiếng vỡ choang choang của đồ vật rơi mạnh xuống đất.

Lâm Hiểu Hiểu vội vàng thu lại suy nghĩ, đang định đẩy cửa phòng ra, kết quả trong phòng lại vang lên tiếng gào thét của An Lâm: “Cút đi! Tất cả đều cút đi cho tôi! Cút!”

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng bệnh vẫn đóng chặt lại bị người ta mở ra.

Bị dọa không nhẹ, người phụ nữ trung niên mặc đồ nhân viên dọn vệ sinh nơm nớp lo sợ vội vàng cúi đầu từ bên trong bước nhanh ra ngoài.

Ánh mắt sắc bén của Lâm Hiểu Hiểu hoàn toàn nhìn thấy cái tát in rõ trên mặt của người phụ nữ trung niên kia, rõ ràng là vừa bị đánh.

Lâm Hiểu Hiểu đi vào phòng bệnh, vội vàng đóng cửa phòng lại, nhìn sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy của An Lâm, thận trọng nói với An Lâm: “Chị An Lâm, chị đừng tức giận nữa, chị vẫn còn đang bị thương đấy, tức giận làm tổn hại đến thân thể của chị thì làm sao đây?”

Ánh mắt An Lâm suy sụp nhìn đống đồ bừa bãi trong phòng bệnh, đột nhiên nhếch môi cười lạnh: “Tức giận làm tổn hại đến thân thể thì sao, chỉ sợ cho dù tôi có chết, Thời Ngọc Thao cũng sẽ không liếc mắt nhìn tôi một cái.”

Những lời này Lâm Hiểu Hiểu không biết nên nói tiếp như thế nào, dứt khoát vùi đầu vào xử lý đống đồ bừa bãi đầy trên đất kia, đều là bình hoa thủy tinh, cốc, đồ vật linh tinh vừa bị An Lâm đập nát.

Quét dọn xong phòng bệnh, Lâm Hiểu Hiểu đứng bên cạnh An Lâm, bầu không khí trong phòng bệnh thật sự quá yên tĩnh, yên tính đến mức Lâm Hiểu Hiểu có chút không chịu nổi.

Cô ta nhìn sắc mặt trắng bệch khó coi của An Lâm, hoàn toàn không dám hỏi An Lâm về bệnh tình của cô ta.

Đang do dự không biết nên nói gì để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh kỳ quái này, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Quý Viêm Phong vừa nhìn thấy bên ngoài thang máy ở tầng dưới.

Nghĩ đến đây Lâm Hiểu Hiểu vội vàng nhìn về phía An Lâm nói: “Chị An Lâm, chị đoán xem? Tôi vừa nhìn thấy ai bên ngoài thang máy ở tầng dưới?”

An Lâm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói dáng vẻ tỏ ra thần bí, cô ta không kiên nhẫn nhíu chặt mày, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hiểu Hiểu: “Thấy ai?”

“Tôi vừa nhìn thấy Quý Viêm Phong. . . Là ở khu nội trú tầng dưới.” Lâm Hiểu Hiểu vội vàng đáp.

An Lâm nghe xong sắc mặt không nhịn được càng sâu thêm vài phần: “Quý Viêm Phong là ai? Liên quan gì đến tôi?”

Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của An Lâm, cô ta khẩn trương nuốt nước bọt vội vàng nói tiếp: “Quý Viêm Phong chính là bạn tốt lớn lên từ nhỏ của Đường Du Nhiên đó.”

Nói xong Lâm Hiểu Hiểu lại không nhịn được nói thêm một câu: “Tên Quý Viêm Phong hình như cả cha và mẹ đều mất, anh ta không có người thân nào khác, cũng không biết ai bị bệnh mà khiến anh ta đến bệnh viện.”

Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, lại thấy An Lâm đang nằm trên giường bệnh đột nhiên nheo mắt lại.

Tiếp theo trong nháy mắt, An Lâm nhìn lâm Hiểu Hiểu nói: “Cô nói cái tên họ Quý đó là bạn tốt của Đường Du Nhiên sao?”

“Đúng vậy, thám tử tư đã điều tra, Quý Viêm Phong là một trong số ít bạn bè tốt của Đường Du Nhiên.”

An Lâm nghe những lời này của Lâm Hiểu Hiểu, đôi lông mày hơi nhíu lại lập tức càng nhíu chặt hơn, cái tên họ Quý này là bạn tốt của Đường Du Nhiên, xuất hiện ở bệnh viện lúc này không khỏi có chút trùng hợp.

Nhưng không phải Thời Ngọc Thao nói Đường Du Nhiên hiện tại đang ở bệnh viện Đông Giao sao?

An Lâm càng nghĩ càng cảm thấy có chút không ổn, lập tức ngước mắt nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu căn dặn nói: “Lâm Hiểu Hiểu, hiện tại cô lập tức đến khu nội trú của bệnh viện điều tra một chút, xem Đường Du Nhiên có ở trong khu này của bệnh viện hay không!”

“Được, tôi đây lập tức đi điều tra.” Lâm Hiểu Hiểu vội vàng đáp lại, mặc dù trong lòng có chút tò mò An Lâm điều tra cái này làm gì, chẳng qua vẫn phải đè xuống nghi ngờ trong lòng ra khỏi phòng bệnh đi đến chỗ khu đăng ký nội trú điều tra.

“Xin chào, tôi tới thăm bệnh nhân, cô có thể giúp tôi tra xem một chút bệnh nhân tên Đường Du Nhiên hiện tại đang ở phòng bệnh số mấy không?” Lâm Hiểu Hiểu mỉm cười bình tĩnh hỏi nữ y tá phụ trách đăng ký.

Nữ y tá kia vừa nghe Lâm Hiểu Hiểu hỏi vậy, không nhận thấy có gì khác thường, lại nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu là cô gái có dáng vẻ vô hại, chỉ nghĩ rằng Lâm Hiểu Hiểu thật sự đến đây thăm người bệnh, sau đó vội mở máy tính ra tra một lúc, ngước mắt nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu nói: “Có một bệnh nhân tên là Đường Du Nhiên, ở phòng bệnh số 1607.”

Lâm Hiểu Hiểu nghe xong trong lòng dâng lên một chút kinh ngạc, chị An Lâm hiện tại đang ở phòng bệnh số 1703 tầng 17, phòng bệnh của Đường Du Nhiên phòng ở tầng 16, xem ra tên Quý Viêm Phong kia thật sự đến đây gặp Đường Du Nhiên.

Không nghĩ tới thật sự chị An Lâm đã đoán trúng! Vậy mà Đường Du Nhiên đó thật sự ở cùng bệnh viện với An Lâm!

Trên mặt Lâm Hiểu Hiểu vẫn duy trì vẻ bình tĩnh quay sang nói cảm ơn y tá sau đó đi thẳng vào thang máy.

Lần này Lâm Hiểu Hiểu ấn lên tầng 16, ba phút sau, thang máy tới tầng 16, cửa thang máy vừa mở ra, Lâm Hiểu Hiểu lập tức bước ra khỏi thang máy.

Lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên che gần hết khuôn mặt của mình.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn con số trên cửa phòng, tìm từng cái một, rất nhanh đã đứng ở bên ngoài phòng bệnh số 1607.

Cửa phòng bệnh đóng chặt, Lâm Hiểu Hiểu bình tĩnh nhìn qua cửa sổ.

Rèm cửa sổ bên trong không kéo, Lâm Hiểu Hiểu liếc mắt một cái nhìn qua thì thấy một người sắc mặt tái nhợt lộ ra vẻ suy yếu nằm ở trên giường bệnh bên trong.

Đúng là Đường Du Nhiên!

Vừa nghĩ tới đây thì thấy bên trong Đường Du Nhiên đang duỗi tay ấn chuông gọi trên đầu giường, Lâm Hiểu Hiểu thấy thế vội vàng bình tĩnh tránh sang bên cạnh, rất nhanh đã thấy một y tá cầm chai truyền dịch từ trong phòng pha thuốc đi ra, đi vào phòng bệnh của Đường Du Nhiên.

Hóa ra chai truyền dịch của Đường Du Nhiên đã hết, nên gọi y tá đến giúp đổi thuốc.

Y ta tay chân nhanh nhẹn, động tác thuần thục nhanh chóng giúp Đường Du Nhiên thay xong chai truyền dịch, lại cẩn thận hỏi Đường Du Nhiên có thấy cơ thể không thoải mái hay không, sau khi xác định Đường Du Nhiên không có chuyện gì, lúc này y tá mới cầm chai truyền dịch đã hết rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Hiểu Hiểu thấy y tá đi vào trong phòng pha thuốc, nhanh chóng bước theo vào.

Toàn bộ phòng pha thuốc lúc này chỉ có một mình người y tá kia, người y tá kia thấy Lâm Hiểu Hiểu theo vào lập tức có chút tò mò nhíu mày: “Cô tìm ai? Đây là phòng pha thuốc, mời cô đây đi ra ngoài cho.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK